Con ngựa của Ác ma - phần 3
♘ Josephine ~ Tại Vương quốc Lucifenia, “Chuồng ngựa Vương cung”~
Có thể nói cuộc sống về sau của tôi… khá yên bình.
Không phải lo ăn lo uống, không bị mưa tạt gió lùa.
Tôi có mọi thứ cần thiết, chỉ cần tận hưởng cuộc sống thoải mái.
Thi thoảng tôi sẽ chạy ra ngoài tham gia buổi học cưỡi ngựa của Riliane, nhưng nó giúp tôi thay đổi tâm trạng, và tôi khá mong chờ chuyện này.
Những khu vườn trong vương cung đủ lớn để cho một con ngựa chạy vòng quanh. Tôi sẽ chạy qua nơi ấy, cảm nhận làn gió dễ chịu thổi qua, cùng với cô gái trên lưng.
Riliane không gặp khó khăn gì khi điều khiển tôi. Thầy của cô nói rằng đây là vì giữa người và ngựa có mối quan hệ rất tốt, chắc chắn là vậy rồi.
Trong chuồng còn có những con ngựa khác, nhưng dường như thức ăn của tôi luôn cao cấp hơn so với họ. Không chỉ vậy, chất lượng gỗ và kích thước chuồng ngựa… Riliane đã ra lệnh cho người hầu dành cho tôi môi trường phát triển tốt nhất có thể.
Không một ai làm trái mệnh lệnh của cô.
Chỉ với mẹ cô, Anne, là Riliane không dám kiêu ngạo. Theo những gì tôi biết được khi nghe mọi người bàn tán thì Anne chính là người cai trị đất nước.
Dường như Anne đã giao phó mọi thứ về tôi cho Riliane. Sau khi tôi được sinh ra, Anne hiếm khi tới chuồng ngựa. Nhưng thi thoảng khi ghé qua, bà ấy sẽ nhìn tôi với ánh mắt ân cần khác hẳn với lúc trước, nhẹ nhàng xoa đầu hoặc lưng tôi, nên… tôi nghĩ bà không còn ghét tôi nữa.
Mẹ tôi đã chết khi sinh ra tôi. Và tôi cũng chưa từng gặp cha. Thậm chí giờ tôi cũng chẳng biết ông là loại ngựa gì, còn sống hay đã chết… Những người hầu không nói gì về ông, và tôi không nói được tiếng người, thế nên không có cách nào để hỏi họ.
Cha… Nhân tiện, tôi cũng chưa bao giờ thấy cha của Riliane.
Nhưng tôi có nghe chính Riliane kể lại vì sao.
Thi thoảng cô ấy sẽ ghé qua chuồng của tôi vào buổi tối.
Sau đó cô ấy nằm xuống bên cạnh và ngủ với tôi. Những lúc như vậy, trông sắc mặt của Riliane rất cô đơn.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, lúc nào Riliane cũng trò chuyện với tôi.
Tôi không thể trả lời. Thứ tốt nhất mà tôi làm được là liếm mặt hoặc cọ vào má cô.
Nhưng từ những điều cô kể, tôi cũng biết được rất nhiều chuyện trước kia của cô.
Cha của Riliane… cũng là đức vua đời trước của đất nước này, đã qua đời khi cô lên sáu. Ngay sau đó Riliane cũng đổ bệnh, kết quả là cô mất đi kí ức về quãng thời gian trước đó.
Vậy nên cố không nhớ được cha mình trông như thế nào.
“Nhưng mình ổn.”
Riline nói.
“Nói thật là mình không có bất kì kí ức gì về cha, vậy nên mình không thấy buồn khi ông mất. Nhưng mà… Mẹ thì khác. Không những mất đi cha mà con ngựa yêu quý Françoise cũng–”
Anne thay người chồng quá cố cai trị đất nước này. Bên ngoài thì Riliane tỏ ra tự hào, nhưng cô cũng cảm thấy bà luôn phải lo lắng.
Những lúc hiếm hoi mà Anne có vẻ yên tâm là khi ở cạnh mẹ tôi, Françoise.
“Có vẻ mẹ không thích cưỡi ngựa lắm. mình nghĩ chỉ là bà thích chơi đùa với động vật thôi. Về Françoise… bà rất thích bộ lông trắng của nó. Ở đất nước này, màu trắng được coi là “màu sắc thiêng liêng” hoặc “cứu rỗi”. Khi thành viên vương gia gặp nguy hiểm, họ sẽ được một sinh vật màu trắng cứu lấy- Hình như có truyền thuyết nói vậy.”
Cô còn nói cho tôi ý nghĩa của những màu sắc khác như màu vàng là “thịnh vượng” và “kế thừa”, đỏ là “biến động” và “hủy diệt”, lam là “bình yên” và “hòa bình chung”, lục là “bội thu” và “duy trì”.
Riliane cũng thích bạch mã sao? Khi nghĩ về chuyện này, tôi bắt đầu thấy xấu hổ với bộ lông xám của mình.
Như thể đoán được suy nghĩ của tôi, Riliane ôm lấy tôi và nói.
“Mình cũng thích màu trắng… nhưng dù cậu không phải bạch mã thì mình vẫn yêu cậu, Josephine. Mọi người đối xử tốt với mình vì mình là hoàng tộc. Họ nghe theo mọi thứ mình nói. Nhưng với cậu, chắc không liên quan đến chuyện này. Cậu chấp nhận con người thật của mình… mình cảm thấy như vậy. Vậy nên mình cũng chấp nhận cậu, dù có mang màu sắc gì đi chăng nữa.”
Đúng vậy.
Riliane là Riliane.
Và tôi là tôi.
Nhưng dù vậy.
Cô ấy nói là cô thích màu trắng.
Tôi-
Muốn trở thành bạch mã.
Tôi muốn trở thành một sinh vật thiêng liêng.
Tôi muốn trở thành thứ cứu lấy cô ấy.
Sau khi suy nghĩ về chuyện này, ngày hôm ấy tôi đã ngủ quên.
-Và rồi tôi mơ.
Có thứ gì… không, có một người nào đó trong giấc mơ, một cái cây lớn.
Nhưng cũng trông giống như một con người.
Ông ta nói gì đó với tôi trong khi biến hình như một ảo ảnh.
Ông gọi tên tôi-.
“※※※-”
Tôi không nhớ ông ấy gọi mình là gì.
Nhưng ít ra không phải tên Josephine.
Gọi bằng một cái tên khiến tôi cảm thấy thật nhung nhớ-
Từ “thần” hiện lên trong đầu tôi.
Hoặc là nó…
Từ “cha”.
Ngày tiếp theo, sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ ấy… một chút thay đổi đến với cơ thể tôi.
Đúng vậy, nó diễn ra từ từ, cùng với sự trưởng thành của cơ thể.
Màu sắc dần biến mất khỏi bộ lông trên người.
Có người sợ hãi trước thay đổi này. Những người khác thì coi đây là chuyện bình thường.
Có người thì nhẹ nhõm, cảm thấy một con bạch mã sẽ hợp với công chúa hơn.
Nói tóm lại, trên người tôi càng ngày càng ít màu xám…
Cuối cùng biến thành màu trắng tinh khiết.
Tôi được tái sinh thành một chú bạch mã.
Dáng vẻ mà tôi mong muốn.
Và còn là dáng vẻ mà Riliane mong muốn.
Nhận xét
Đăng nhận xét