Con ngựa của Ác ma - phần 2
♘ Josephine ~ Bốn năm trước tại Vương quốc Lucifenia, “Chuồng ngựa Vương cung”~
Khi được sinh ra, thứ đầu tiên mà tôi nhìn thấy.
Là thi thể của mẹ.
Thường thì một con ngựa con vừa chào đời sẽ không nhận thức được thứ như vậy.
Nhưng tôi lại khác.
Thật lạ là lúc ấy tôi lại đủ trí tuệ để hiểu được những khái niệm như “cái chết”.
Không chỉ vậy.
Ở đó còn có hai con người.
Một người đàn ông trông hơi run rẩy đang nói chuyện với một người phụ nữ.
“Có vẻ Françoise không chịu nổi gánh nặng sinh con…”
Đúng vậy, tôi hiểu ông ta đang nói gì.
Dù chỉ là một con ngựa, tôi vẫn hiểu được tiếng người.
Người phụ nữ nhìn xuống tôi.
Với tôi, trong đôi mắt của cô ta là sự căm ghét sâu sắc, và chỉ có một chút sợ hãi.
Cô ta mở miệng, ánh mắt không hề rời khỏi tôi.
“...Françoise- con ngựa yêu thích của ta, đó là một con ngựa tuyệt vời và mạnh mẽ. Theo lẽ thường thì không thể chết khi sinh con được.”
“Nhưng-”
“Nói cách khác, chuyện này không hề bình thường. Nhìn con ngựa non này đi, nó có bộ lông xám khác hẳn mẹ nó, và… bộ phận sinh dục cũng bất thường.”
“Quả thật là như vậy. Con ngựa con này có cả đặc tính của đực và cái…”
Người phụ nữ nhíu mày, nói ngắn gọn.
“Giết nó.”
“...Hả?”
“Con ngựa này bị nguyền rủa. Chắc chắn. Từ xa xưa, những con vật bị nguyền rủa sẽ mang tới nhiều tai họa. Giết nó cho ta. Trước khi con ngựa non này gây ra thảm họa.”
“Đúng nhưng-”
“Nếu không đầu của ngươi sẽ lìa khỏi cổ.”
“...”
Người phụ nữ này đang cố giết tôi-Dù biết vậy thì tôi cũng chẳng làm được gì.
Tôi hiểu được tiếng người. Nhưng cũng chỉ có vậy. Dù tôi có cô lên tiếng bác bỏ hay cầu xin thương xót thì cũng chỉ phát ra tiếng ngựa hí.
Cơ thể vừa được sinh ra không đủ vững chắc để bỏ trốn.
“...Vâng. Cho phép thần đi chuẩn bị.”
Người đàn ông rời khỏi chuồng ngựa với vẻ mặt cam chịu.
Có lẽ ông ta đi chuẩn bị một vài công cụ để giết tôi.
(Đừng… Tôi không muốn chết.)
Không ai có thể giúp tôi. Mẹ chết rồi, cha thì không thấy đâu cả.
Tôi chỉ có thể nằm lặng lẽ co rúm người lại.
Ngay lúc ấy.
“Mẹ, dừng lại đi.”
-Một cô gái tiến vào chuồng ngựa và hét lên, và trước khi tôi kịp phản ứng thì cô đã ôm chặt tôi.
“Con làm gì vậy, Riliane?”
Người phụ nữ đang nhìn tôi kinh ngạc thốt lên.
“Con thấy Jaime lấy một lưỡi đao ra khỏi nhà kho… Người định giết con ngựa này sao? Người không thể làm thế.”
Sau đó, người đàn ông lúc nãy vội vã chạy vào chuồng ngựa.
“A, công chúa. Người không nên… Xin người hãy về phòng.”
Cô vẫn ôm lấy tôi, lắc đầu nguầy nguậy.
Người phụ nữ được gọi là mẹ tiến về phía chúng tôi với vẻ mặt nghiêm túc như cũ.
“Riliane, nghe ta. Một ngày nào đó con sẽ cai trị đất nước, con không thể để cho những thứ tầm thường làm lay động bản thân.
“Mẹ… con không hiểu! Sao người lại giết con ngựa con này!? Không phải đây là đứa con duy nhất của Françoise… con ngựa mà mẹ yêu thích sao?”
“Cái đó…”
“Con biết là người có lý do… Nhưng dù vậy, người không nên giết nó.”
“...”
Người đàn ông rụt rè tiến lại gần người phụ nữ bối rối đang im lặng.
“Nữ vương Anne. Xin hãy thứ lỗi cho sự vô lễ của thần, nhưng thần có điều muốn nói.”
“...Nói đi.”
“Đây là lần đầu tiên thần thấy công chúa Riliane tuyên bố mạnh mẽ như vậy”
“Hừm… Ngươi nói đúng. Ngược lại con bé quá ngoan ngoãn cũng khiến ta lo lắng.”
Sau khi suy nghĩ, Anne rồi bà ra lệnh cho Jaime.
“Cho gọi Elluka đi.”
“Ngài Ma đạo sư sao?”
“Bảo cô ấy xem thử con ngựa này có thật là bị nguyền rủa hay không? Nếu không có vấn đề gì-”
“Thì chúng ta sẽ không giết nó nữa, phải không ạ? Thần nghĩ đây là ý kiến hay. Ngài Elluka sẽ không nhầm lẫn đâu.”
“Ta cũng có chút mất bình tĩnh. Cũng vì cái chết của nó.”
“Đây cũng là chuyện dễ hiểu. Dù sao con ngựa yêu quý của người cũng vừa mới mất.”
-Theo kết quả chẩn đoán của ma đạo sư ấy, những nghi ngờ bị nguyền rủa trên tôi đã được xóa sạch.
Tôi không biết được chính xác thì Elluka đã báo cáo những gì với Anne, tôi trở thành con ngựa của Riliane.
Và rồi Riliane đặt tên tôi là “Josephine”.
Nhận xét
Đăng nhận xét