Đại Tội của Ác Ma: Người thợ may ở Enbizaka - Mở đầu
Tôi đã ở trong những cây kéo này suốt một thời gian dài.
Có lẽ nói như vậy không được chính xác lắm.
Chắc sẽ đúng hơn nếu không nói “ở trong” chúng mà nói “trở thành chiếc kéo”.
Nói tóm lại, từ lúc nào đó, tôi chỉ có thể tiếp tục nhìn vào thế giới này như hai cây kéo— hay là từ bên trong cây kéo.
Đúng vậy, hai cây kéo.
Cây kéo nhỏ phương Đông, và cây kéo dài hẹp phương Tây.
Cả hai được làm bằng kim loại và được nối với nhau bằng một sợi dây. Đó là thành phần cấu tạo nên tôi của bây giờ.
Mặc dù tôi chỉ có một, nhưng kéo có hai cây.
Bạn có thể nghĩ chuyện này thật là lạ, nhưng nó là vậy đấy, không thể khác được.
Bởi vì hai cây kéo này là hai trong một.
Tôi là cây kéo phương Đông, và tôi là cây kéo phương Tây.
Hay đúng hơn, tôi ở trong cả hai.
Các lưỡi kéo nhuộm màu đỏ nhạt. Người phụ nữ từng là chủ sở hữu của những cây kéo— Kayo— sẽ cẩn thận chăm sóc chúng mỗi ngày, nhưng màu nhuộm đỏ đó không bao giờ biến mất.
Này không phải là rỉ sét.
Tôi biết lý do vì sao lưỡi kéo lại mang màu đỏ.
Kayo là một người phụ nữ kiếm sống bằng nghề may kimono. Vì vậy cô sẽ dùng kéo để cắt nhiều vải, chỉ, và— “những thứ khác”.
Cô ấy đã nghĩ gì để rồi làm như vậy?
Không còn cách nào xác định được suy nghĩ thật sự của cô ấy nữa.
Bạn thấy đấy, chủ nhân của những chiếc kéo đã biến mất hoàn toàn khỏi tiệm may này.
Tôi không có mắt, không có tai.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn có thể thấy và nghe những gì diễn ra quanh Enbizaka, nơi đặt tiệm may— không, còn xa hơn thế nữa, tôi có thể cảm nhận được vùng đất Onigashima nơi Enbizaka tọa lạc, và quang cảnh của quốc gia láng giềng.
Bên trong tiệm may chật hẹp, ngay bây giờ có một vài công cụ may đang nằm rải rác trên chiếu tatami.
…A, chính tôi cũng nằm trong số công cụ may đó.
Bây giờ bên trong tiệm may chìm vào tĩnh lặng, nhưng chỉ mới một thời gian ngắn trước đây thôi, nơi đây nhộn nhịp hơn nhiều.
Âm thanh nhẹ nhàng khi Kayo làm việc, và cuộc trò chuyện giữa cô và “con trai”— hai người họ không phải người nói nhiều, nên với tôi thì nó không ồn ào và nhẹ nhàng.
Nếu quay trở lại lúc trước nữa, có một quãng thời gian còn ồn nào hơn.
Chồng của Kayo là một người đàn ông hay nói, và cậu con trai Ren là một đứa trẻ sơ sinh, do vậy cứ khóc suốt ngày.
Lúc đó Kayo thường hay cười.
Một cuộc hôn nhân giản dị, bình yên.
Chắc chắn đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô ấy.
–Nhưng giờ không còn ai ở trong tiệm may này nữa.
Giờ đây tôi chỉ có thể nhìn vào phong cảnh xung quanh mình.
Khi tôi chuyển tầm mắt ra ngoài cửa tiệm, tôi có thể thấy các dãy nhà của Enbizaka.
Phong cảnh hàng ngày mà cô yêu thích.
…Như thể mọi người đã quên đi một sự kiện kinh hoàng đã diễn ra tại đây.
Trên đỉnh đồi có một khu vực hành quyết.
Ngay bây giờ, đầu của một người phụ nữ bị hành quyết vì tội lỗi của cô ta đang bị bày ra tại đó.
Có hai người đang đứng trước cái đầu đó.
Một người đàn ông cao lớn, có vẻ là một nhà sư đang giữa cuộc hành trình. Không thể nhìn được khuôn mặt của ông ẩn giấu sâu sau chiếc amigasa.
Người kia là một thiếu niên tóc vàng.
Tôi biết rõ về cậu ta.
Cậu ta chính là người đã hành quyết cái đầu trước mặt họ.
Cậu và nhà sư đang thảo luận gì đó.
Từ giọng điệu, có vẻ hôm nay là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Khu vực xung quanh Enbizaka yên tĩnh.
Không có gì khác so với trước đây… Điểm khác biệt duy nhất là chiếc đầu đang bị bày ra trên núi, và sự thật là có hai cửa tiệm đã đóng cửa.
Một là tiệm may này.
Và cửa tiệm còn lại là cửa hàng trang phục ở dưới chân núi.
Bây giờ cả hai đã mất đi người chủ của mình, có lẽ sẽ không mở cửa trở lại nữa.
–Mở rộng tầm nhìn ra xa hơn một chút, tôi nhanh chóng nhìn tới biển.
Onigashima không phải hòn đảo đặc biệt lớn. Nơi này chỉ có một bến cảng.
…Bây giờ tôi có thể thấy một con tàu buôn lớn đang neo đậu tại bến cảng đó.
Đó là một con tàu nước ngoài. Có vẻ họ đang chuẩn bị khởi hành.
Theo như lời của các thủy thủ, hình như họ đang lên kế hoạch trở về cố hương.
Có một vài gương mặt trong đoàn thủy thủ mà tôi biết…
Nhưng có một người đáng ra phải ở đây thì tôi lại không thấy đâu cả.
Có người đang nhìn vào con tàu từ trên một đảo san hô nhỏ nổi trên vùng biển gần bờ.
Trong khi nửa thân trên của người này chắc chắn là con người, nửa thân dưới lại là cá.
Phải… Đó là một người cá.
Cô ta quan sát con tàu buôn từ xa, cẩn thận để không bị con người nhìn thấy.
–Mỗi khi thấy bóng dáng người cá đó, lòng tôi lại hơi dao động.
Giống như trong những lúc một mình, tôi nhớ lại “cảm xúc của con người” mà dường như tôi đã đánh mất từ lâu.
Là tức giận, hay đau buồn cho những gì mình đã mất đi–?
Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại, không tìm được câu trả lời.
Vì tôi biết rằng giờ có nghĩ gì về chuyện này cũng vô ích, có làm gì cũng vô dụng
… “Người đáng ra nên ở trên con tàu buôn nhưng lại không có mặt”, tôi biết cô ta ở đâu rồi.
Giờ cô ta đang leo lên Enbizaka.
Người phụ nữ tóc đen đeo kính một mắt–
Có vẻ như cô ta đang hướng tới tiệm may này.
Như đã nói từ trước, chủ nhân ngôi nhà này đã không còn ở đây. Rõ ràng là cô ta không đến thăm Kayo.
Vậy thì, tại sao cô ta lại tới đây…?
Ngay sau đó, cổng vào tiệm may được mở ra.
Và tất nhiên, người đi qua tấm rèm treo ở lối vào chính là người phụ nữ đó.
Cô ta nhìn quanh tiệm may một lúc, cuối cùng cũng thấy được hai chiếc kéo đang nằm trên chiếu tatami…và bắt đầu nói.
“—Đã lâu không gặp.”
Tôi hoàn toàn không hiểu được mục đích của câu nói này.
Tất nhiên là tôi nhận thức được sự tồn tại của cô ta, nhưng chúng tôi chưa bao giờ trực tiếp nói chuyện.
Cô ta từng đến tiệm may này để gặp Kayo.
Lúc đến đây cô ta từng gặp hai cây kéo, vậy nên thực tế câu này không có sai.
Nhưng bình thường ai lại nói “lâu rồi không gặp” với mấy cây kéo may?
Như thể cô ta biết tôi có ý chí.
Tôi không trả lời.
Tôi nghĩ dù có đáp thì cũng không có cách nào để lời tôi nói truyền tới cô ta.
Sau một lát, cô ta đi về phía tôi, đầu hơi cúi, và rồi nắm lấy hai cây kéo trong tay.
Cuối cùng—gương mặt của cô ta lập tức đỏ bừng.
“Thế này…nghĩa là sao!?”
Cô ta hét lên, run rẩy.
Vậy có lẽ cô ta đến tiệm may là vì những cây kéo mà tôi đang ở.
Nhưng một sự thật bất ngờ nào đó đã khiến cô ta bối rối— nên có vẻ đó là tôi.
Tôi nhìn cô ta… cuối cùng cũng hạ quyết tâm, quyết định trò chuyện với cô ta.
(Có vẻ ngươi đoán sai rồi, Elluka.)
Tôi không biết giọng nói của mình đã chạm tới cô ta chưa.
Mắt Elluka thoáng lóe lên, và rồi cô ta thở dài.
“…À, không sao đâu. Đây không phải lần đầu một ‘Ác Ma Đại Tội’ lừa được ta.”
Trông cô ta đã bình tĩnh lại rồi.
“Vậy thì…Thật ra ngươi là ai hả?”
Không nghi ngờ gì nữa, cô ta đang hỏi tôi câu đó.
Vậy Elluka là một trong những người có thể “nhận thấy”giọng nói của tôi.
Tuy nhiên tôi thẳng thừng đáp lại.
(Ta không có nghĩa vụ phải nói chuyện đó cho ngươi.)
Thành thật mà nói, tôi không nghĩ người phụ nữ tên Elluka này là người tốt.
Thay vì “cảm xúc của con người”, chắc nói là “bản năng phòng vệ” sẽ đúng hơn.
Tôi có cảm giác cô ta là kẻ có thể làm hại tôi.
Và— còn có một lý do khác khiến tôi ghét Elluka.
(Ngươi chính là kẻ đã lấy cắp cơ thể của Kayo—Ta không muốn mở lòng mới một kẻ như vậy.)
Sau khi tôi nói, Elluka đáp lại với một nụ cười nhẹ.
“Nhưng ngươi cũng không có lý do gì để gọi đó là ‘cướp’ cả… Đó là điều mà chính Kayo muốn.”
(Không phải chính ngươi đã khiến cô ấy nghĩ như vậy sao?)
“Hừm…Ờ, dù ngươi là ai thì cũng không quan trọng. Đằng nào thì ta cũng sẽ xóa bỏ khiến cho ngươi biến mất thôi.”
Elluka bình tĩnh thông báo.
Tôi không biết cô ta định cho tôi “biến mất” như thế nào.
Nhưng tôi nghĩ cô ta có thể làm được điều đó.
Chức vị bề ngoài của Elluka là một nhà truyền giáo.
Nhưng, tôi biết danh tính thật của Elluka là một ma nữ có thể dùng ma thuật kì lạ.
(…)
Tôi vẫn im lặng, lần này giọng điệu của Elluka lập tức dịu đi.
“—Yên tâm. Khi nói sẽ cho ngươi biến mất thì ta cũng không có ý xấu đâu. Ờ, nhưng ngươi sẽ không thể nói chuyện với người sống như thế này được nữa.”
(…)
“Nếu ngươi không muốn nói gì về bản thân mình thì cũng không sao. Nhưng…không phải đã lâu rồi ngươi chưa nói chuyện với người khác như thế này à?”
Tôi phải đồng ý với lời này của cô ta.
“Ta nói lại. Chắc chắn đây sẽ là lần cuối ngươi được trò chuyện với một người sống. Nên nếu như ngươi có gì để nói, nếu như ngươi có gì muốn nói, bây giờ ta sẽ lắng nghe. Cho tới lúc tàu khởi hành thì ta vẫn còn thời gian. Đổi lại— ngươi sẽ nói cho ta điều ta muốn biết.”
Những điều tôi muốn nói—
Thứ ngay lập tức xuất hiện trong đầu tôi là Kayo.
Bị hành quyết như một người phụ nữ điên không một ai thấu hiểu, và rồi đầu của cô bị bày tại nơi hành quyết trên đỉnh đồi–
Đó chính là Sudou Kayo.
Ngay cả khi luôn ở bên dõi theo cuộc sống của cô, có lẽ tôi cũng không hiểu được động cơ của cô.
Nhưng ít ra tôi gần gũi với nó hơn bất cứ ai khác.
Đó là lí do tôi muốn nói với người khác.
Đứa trẻ đó đã sống như thế nào, sự kiện ấy đã diễn ra như thế nào.
Ít nhất với tôi, một kẻ đã không làm được gì, đó sự chuộc tội.
Người phụ nữ tên Elluka đứng trước mặt tôi đây, dĩ nhiên biết được khái quát chuyện đã diễn ra.
Theo mặt nào đó, cô ta là một trong những người liên quan đến sự kiện kia.
Nhưng cô ta chỉ mới gặp Kayo một năm về trước, và tất nhiên là chưa từng chứng kiến những sự kiện khác nhau xảy ra xung quanh Kayo.
–Thành thật mà nói, có lẽ đây là điều tôi nên kể với một ai khác.
Như là… cậu bé tóc vàng đó.
Nhưng tôi không biết liệu cậu ta có nghe thấy lời tôi nói không, và cậu ta có lẽ sẽ không quay lại đây nữa.
(…Ta không muốn, nhưng…)
Khi tôi nói với Elluka rằng mình muốn kể cho cô ta nghe về Kayo, cô ta nở một nụ cười hài lòng.
Dường như cô ta cũng muốn biết về Kayo.
“Ta có rất nhiều câu hỏi về Kayo…và những người xung quanh cô ấy. Trong số những người ta đã biết, cô ấy là người khó hiểu được nhất.”
Nên bắt đầu từ đâu đây?… Tôi suy nghĩ một lúc.
Khi Kayo được sinh ra?
Khi cô ấy kết hôn?
Hay khi đứa con của cô được sinh ra?
(Không, có một điểm còn tốt hơn vậy).
Quả nhiên là nên kể từ sự kiện đó, sự khởi đầu của mọi thứ.
Thứ đã khiến cuộc sống của Kayo trở nên điên loạn–
mục lục - phần 1
Có lẽ nói như vậy không được chính xác lắm.
Chắc sẽ đúng hơn nếu không nói “ở trong” chúng mà nói “trở thành chiếc kéo”.
Nói tóm lại, từ lúc nào đó, tôi chỉ có thể tiếp tục nhìn vào thế giới này như hai cây kéo— hay là từ bên trong cây kéo.
Đúng vậy, hai cây kéo.
Cây kéo nhỏ phương Đông, và cây kéo dài hẹp phương Tây.
Cả hai được làm bằng kim loại và được nối với nhau bằng một sợi dây. Đó là thành phần cấu tạo nên tôi của bây giờ.
Mặc dù tôi chỉ có một, nhưng kéo có hai cây.
Bạn có thể nghĩ chuyện này thật là lạ, nhưng nó là vậy đấy, không thể khác được.
Bởi vì hai cây kéo này là hai trong một.
Tôi là cây kéo phương Đông, và tôi là cây kéo phương Tây.
Hay đúng hơn, tôi ở trong cả hai.
Các lưỡi kéo nhuộm màu đỏ nhạt. Người phụ nữ từng là chủ sở hữu của những cây kéo— Kayo— sẽ cẩn thận chăm sóc chúng mỗi ngày, nhưng màu nhuộm đỏ đó không bao giờ biến mất.
Này không phải là rỉ sét.
Tôi biết lý do vì sao lưỡi kéo lại mang màu đỏ.
Kayo là một người phụ nữ kiếm sống bằng nghề may kimono. Vì vậy cô sẽ dùng kéo để cắt nhiều vải, chỉ, và— “những thứ khác”.
Cô ấy đã nghĩ gì để rồi làm như vậy?
Không còn cách nào xác định được suy nghĩ thật sự của cô ấy nữa.
Bạn thấy đấy, chủ nhân của những chiếc kéo đã biến mất hoàn toàn khỏi tiệm may này.
Tôi không có mắt, không có tai.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn có thể thấy và nghe những gì diễn ra quanh Enbizaka, nơi đặt tiệm may— không, còn xa hơn thế nữa, tôi có thể cảm nhận được vùng đất Onigashima nơi Enbizaka tọa lạc, và quang cảnh của quốc gia láng giềng.
Bên trong tiệm may chật hẹp, ngay bây giờ có một vài công cụ may đang nằm rải rác trên chiếu tatami.
…A, chính tôi cũng nằm trong số công cụ may đó.
Bây giờ bên trong tiệm may chìm vào tĩnh lặng, nhưng chỉ mới một thời gian ngắn trước đây thôi, nơi đây nhộn nhịp hơn nhiều.
Âm thanh nhẹ nhàng khi Kayo làm việc, và cuộc trò chuyện giữa cô và “con trai”— hai người họ không phải người nói nhiều, nên với tôi thì nó không ồn ào và nhẹ nhàng.
Nếu quay trở lại lúc trước nữa, có một quãng thời gian còn ồn nào hơn.
Chồng của Kayo là một người đàn ông hay nói, và cậu con trai Ren là một đứa trẻ sơ sinh, do vậy cứ khóc suốt ngày.
Lúc đó Kayo thường hay cười.
Một cuộc hôn nhân giản dị, bình yên.
Chắc chắn đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô ấy.
–Nhưng giờ không còn ai ở trong tiệm may này nữa.
Giờ đây tôi chỉ có thể nhìn vào phong cảnh xung quanh mình.
Khi tôi chuyển tầm mắt ra ngoài cửa tiệm, tôi có thể thấy các dãy nhà của Enbizaka.
Phong cảnh hàng ngày mà cô yêu thích.
…Như thể mọi người đã quên đi một sự kiện kinh hoàng đã diễn ra tại đây.
Trên đỉnh đồi có một khu vực hành quyết.
Ngay bây giờ, đầu của một người phụ nữ bị hành quyết vì tội lỗi của cô ta đang bị bày ra tại đó.
Có hai người đang đứng trước cái đầu đó.
Một người đàn ông cao lớn, có vẻ là một nhà sư đang giữa cuộc hành trình. Không thể nhìn được khuôn mặt của ông ẩn giấu sâu sau chiếc amigasa.
Người kia là một thiếu niên tóc vàng.
Tôi biết rõ về cậu ta.
Cậu ta chính là người đã hành quyết cái đầu trước mặt họ.
Cậu và nhà sư đang thảo luận gì đó.
Từ giọng điệu, có vẻ hôm nay là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Khu vực xung quanh Enbizaka yên tĩnh.
Không có gì khác so với trước đây… Điểm khác biệt duy nhất là chiếc đầu đang bị bày ra trên núi, và sự thật là có hai cửa tiệm đã đóng cửa.
Một là tiệm may này.
Và cửa tiệm còn lại là cửa hàng trang phục ở dưới chân núi.
Bây giờ cả hai đã mất đi người chủ của mình, có lẽ sẽ không mở cửa trở lại nữa.
–Mở rộng tầm nhìn ra xa hơn một chút, tôi nhanh chóng nhìn tới biển.
Onigashima không phải hòn đảo đặc biệt lớn. Nơi này chỉ có một bến cảng.
…Bây giờ tôi có thể thấy một con tàu buôn lớn đang neo đậu tại bến cảng đó.
Đó là một con tàu nước ngoài. Có vẻ họ đang chuẩn bị khởi hành.
Theo như lời của các thủy thủ, hình như họ đang lên kế hoạch trở về cố hương.
Có một vài gương mặt trong đoàn thủy thủ mà tôi biết…
Nhưng có một người đáng ra phải ở đây thì tôi lại không thấy đâu cả.
Có người đang nhìn vào con tàu từ trên một đảo san hô nhỏ nổi trên vùng biển gần bờ.
Trong khi nửa thân trên của người này chắc chắn là con người, nửa thân dưới lại là cá.
Phải… Đó là một người cá.
Cô ta quan sát con tàu buôn từ xa, cẩn thận để không bị con người nhìn thấy.
–Mỗi khi thấy bóng dáng người cá đó, lòng tôi lại hơi dao động.
Giống như trong những lúc một mình, tôi nhớ lại “cảm xúc của con người” mà dường như tôi đã đánh mất từ lâu.
Là tức giận, hay đau buồn cho những gì mình đã mất đi–?
Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại, không tìm được câu trả lời.
Vì tôi biết rằng giờ có nghĩ gì về chuyện này cũng vô ích, có làm gì cũng vô dụng
… “Người đáng ra nên ở trên con tàu buôn nhưng lại không có mặt”, tôi biết cô ta ở đâu rồi.
Giờ cô ta đang leo lên Enbizaka.
Người phụ nữ tóc đen đeo kính một mắt–
Có vẻ như cô ta đang hướng tới tiệm may này.
Như đã nói từ trước, chủ nhân ngôi nhà này đã không còn ở đây. Rõ ràng là cô ta không đến thăm Kayo.
Vậy thì, tại sao cô ta lại tới đây…?
Ngay sau đó, cổng vào tiệm may được mở ra.
Và tất nhiên, người đi qua tấm rèm treo ở lối vào chính là người phụ nữ đó.
Cô ta nhìn quanh tiệm may một lúc, cuối cùng cũng thấy được hai chiếc kéo đang nằm trên chiếu tatami…và bắt đầu nói.
“—Đã lâu không gặp.”
Tôi hoàn toàn không hiểu được mục đích của câu nói này.
Tất nhiên là tôi nhận thức được sự tồn tại của cô ta, nhưng chúng tôi chưa bao giờ trực tiếp nói chuyện.
Cô ta từng đến tiệm may này để gặp Kayo.
Lúc đến đây cô ta từng gặp hai cây kéo, vậy nên thực tế câu này không có sai.
Nhưng bình thường ai lại nói “lâu rồi không gặp” với mấy cây kéo may?
Như thể cô ta biết tôi có ý chí.
Tôi không trả lời.
Tôi nghĩ dù có đáp thì cũng không có cách nào để lời tôi nói truyền tới cô ta.
Sau một lát, cô ta đi về phía tôi, đầu hơi cúi, và rồi nắm lấy hai cây kéo trong tay.
Cuối cùng—gương mặt của cô ta lập tức đỏ bừng.
“Thế này…nghĩa là sao!?”
Cô ta hét lên, run rẩy.
Vậy có lẽ cô ta đến tiệm may là vì những cây kéo mà tôi đang ở.
Nhưng một sự thật bất ngờ nào đó đã khiến cô ta bối rối— nên có vẻ đó là tôi.
Tôi nhìn cô ta… cuối cùng cũng hạ quyết tâm, quyết định trò chuyện với cô ta.
(Có vẻ ngươi đoán sai rồi, Elluka.)
Tôi không biết giọng nói của mình đã chạm tới cô ta chưa.
Mắt Elluka thoáng lóe lên, và rồi cô ta thở dài.
“…À, không sao đâu. Đây không phải lần đầu một ‘Ác Ma Đại Tội’ lừa được ta.”
Trông cô ta đã bình tĩnh lại rồi.
“Vậy thì…Thật ra ngươi là ai hả?”
Không nghi ngờ gì nữa, cô ta đang hỏi tôi câu đó.
Vậy Elluka là một trong những người có thể “nhận thấy”giọng nói của tôi.
Tuy nhiên tôi thẳng thừng đáp lại.
(Ta không có nghĩa vụ phải nói chuyện đó cho ngươi.)
Thành thật mà nói, tôi không nghĩ người phụ nữ tên Elluka này là người tốt.
Thay vì “cảm xúc của con người”, chắc nói là “bản năng phòng vệ” sẽ đúng hơn.
Tôi có cảm giác cô ta là kẻ có thể làm hại tôi.
Và— còn có một lý do khác khiến tôi ghét Elluka.
(Ngươi chính là kẻ đã lấy cắp cơ thể của Kayo—Ta không muốn mở lòng mới một kẻ như vậy.)
Sau khi tôi nói, Elluka đáp lại với một nụ cười nhẹ.
“Nhưng ngươi cũng không có lý do gì để gọi đó là ‘cướp’ cả… Đó là điều mà chính Kayo muốn.”
(Không phải chính ngươi đã khiến cô ấy nghĩ như vậy sao?)
“Hừm…Ờ, dù ngươi là ai thì cũng không quan trọng. Đằng nào thì ta cũng sẽ xóa bỏ khiến cho ngươi biến mất thôi.”
Elluka bình tĩnh thông báo.
Tôi không biết cô ta định cho tôi “biến mất” như thế nào.
Nhưng tôi nghĩ cô ta có thể làm được điều đó.
Chức vị bề ngoài của Elluka là một nhà truyền giáo.
Nhưng, tôi biết danh tính thật của Elluka là một ma nữ có thể dùng ma thuật kì lạ.
(…)
Tôi vẫn im lặng, lần này giọng điệu của Elluka lập tức dịu đi.
“—Yên tâm. Khi nói sẽ cho ngươi biến mất thì ta cũng không có ý xấu đâu. Ờ, nhưng ngươi sẽ không thể nói chuyện với người sống như thế này được nữa.”
(…)
“Nếu ngươi không muốn nói gì về bản thân mình thì cũng không sao. Nhưng…không phải đã lâu rồi ngươi chưa nói chuyện với người khác như thế này à?”
Tôi phải đồng ý với lời này của cô ta.
“Ta nói lại. Chắc chắn đây sẽ là lần cuối ngươi được trò chuyện với một người sống. Nên nếu như ngươi có gì để nói, nếu như ngươi có gì muốn nói, bây giờ ta sẽ lắng nghe. Cho tới lúc tàu khởi hành thì ta vẫn còn thời gian. Đổi lại— ngươi sẽ nói cho ta điều ta muốn biết.”
Những điều tôi muốn nói—
Thứ ngay lập tức xuất hiện trong đầu tôi là Kayo.
Bị hành quyết như một người phụ nữ điên không một ai thấu hiểu, và rồi đầu của cô bị bày tại nơi hành quyết trên đỉnh đồi–
Đó chính là Sudou Kayo.
Ngay cả khi luôn ở bên dõi theo cuộc sống của cô, có lẽ tôi cũng không hiểu được động cơ của cô.
Nhưng ít ra tôi gần gũi với nó hơn bất cứ ai khác.
Đó là lí do tôi muốn nói với người khác.
Đứa trẻ đó đã sống như thế nào, sự kiện ấy đã diễn ra như thế nào.
Ít nhất với tôi, một kẻ đã không làm được gì, đó sự chuộc tội.
Người phụ nữ tên Elluka đứng trước mặt tôi đây, dĩ nhiên biết được khái quát chuyện đã diễn ra.
Theo mặt nào đó, cô ta là một trong những người liên quan đến sự kiện kia.
Nhưng cô ta chỉ mới gặp Kayo một năm về trước, và tất nhiên là chưa từng chứng kiến những sự kiện khác nhau xảy ra xung quanh Kayo.
–Thành thật mà nói, có lẽ đây là điều tôi nên kể với một ai khác.
Như là… cậu bé tóc vàng đó.
Nhưng tôi không biết liệu cậu ta có nghe thấy lời tôi nói không, và cậu ta có lẽ sẽ không quay lại đây nữa.
(…Ta không muốn, nhưng…)
Khi tôi nói với Elluka rằng mình muốn kể cho cô ta nghe về Kayo, cô ta nở một nụ cười hài lòng.
Dường như cô ta cũng muốn biết về Kayo.
“Ta có rất nhiều câu hỏi về Kayo…và những người xung quanh cô ấy. Trong số những người ta đã biết, cô ấy là người khó hiểu được nhất.”
Nên bắt đầu từ đâu đây?… Tôi suy nghĩ một lúc.
Khi Kayo được sinh ra?
Khi cô ấy kết hôn?
Hay khi đứa con của cô được sinh ra?
(Không, có một điểm còn tốt hơn vậy).
Quả nhiên là nên kể từ sự kiện đó, sự khởi đầu của mọi thứ.
Thứ đã khiến cuộc sống của Kayo trở nên điên loạn–
mục lục - phần 1
Nhận xét
Đăng nhận xét