Nguyên Tội Vật Ngữ -Trừng phạt- Mở đầu, phần 4

Đêm khuya, mặt trăng thay thế mặt trời thống trị bầu trời—
Nyoze đứng một mình tại nơi từng là lâu đài hoàng gia.
Trên tay anh là hộp nhạc màu đen mà người đàn ông kia đưa.
Thứ mà Alicegrad vẫn luôn bảo vệ… Ông ta đã nói như vậy.
Nyoze đoán rằng có lẽ đó là 『Thần điện Levia Behemo』, nơi ở của Nữ Vương.
Nếu chiếu theo lịch sử, ban đầu lâu đài hoàng gia được xây dựng để bảo vệ nơi này.
Nhưng giờ Thần điện đã biến mất khỏi mặt đất.
Không còn lại gì— ngay cả một thi thể.
So với các công trình kiến trúc khác, lẽ ra lâu đài hoàng gia phải là thứ kiên cố nhất.
Ánh sáng của sự hủy diệt đã hoàn toàn xóa sổ nó.
(Vậy là… không còn nhiều cơ hội tìm kiếm manh mối…)
Anh chỉ có thể mặc kệ lời của người đàn ông kia như những lời vô nghĩa của một kẻ điên.
Nhưng hiện tại, thứ duy nhất Nyoze có thể dựa vào chỉ là chiếc hộp nhạc này.
Anh lấy chiếc chìa khoá lên dây cót ra, gắn nó vào hộp nhạc.
Rồi từ từ lên dây cót.

Lulila.
Lulila.

Cuối cùng, âm nhạc bắt đầu phát ra từ chiếc hộp nhạc.
Một giai điệu khác với những gì anh đã nghe vào lúc trưa.
Âm sắc cứng ngắc tạo nên một giai điệu có phần căng thẳng.
(Tiêu đề của bài hát này… là gì đây?)
Vừa suy nghĩ về chuyện này, Nyoze vừa chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra.
「…」
Chẳng có gì thay đổi cả.
Lúc chạng vạng, âm nhạc cứ tiếng tục vang lên.
Một giai điệu mà chỉ có Nyoze nghe.
(...Haha, đúng rồi. Ông ta chỉ cho mình nghe hộp nhạc ở đây, nhưng không hề nói là sẽ có chuyện gì đó diễn ra.)
Không phải anh bị lừa gạt.
Chỉ là do chính anh đã đưa ra phán đoán sai.
Anh quyết định sẽ tìm kiếm lần nữa khi mặt trời mọc. Nếu có thể hợp tác với người của đội kị binh, có lẽ anh sẽ tìm thấy gì đó—
Ngay lúc ấy, khi Nyoze định quay bước đi.
「—Lại là một kẻ trôi dạt trong thời gian.」
Là một giọng nữ.
Anh không chắc mình nghe thấy giọng nói từ nơi nào.
La hét từ phía xa, thì thầm bên tai hay vang vọng trực tiếp trong tâm trí anh.
Giọng nói không rõ khoảng cách này lại lẩm bẩm.
「Chào mừng đến với đất nước vui vẻ này.」
Ngay lúc ấy, cảnh vật hoàn toàn thay đổi.
Vô số ánh sáng nhỏ bao lấy Nyoze.
(Đây là… ngựa? ...Không, đây không phải ngựa thật.)
Ngựa gỗ vừa chạy, vừa quấn lấy ánh sáng.
Chạy không ngừng quanh một vị trí.
Anh có thể nghe thấy âm thanh như tiếng bánh răng quay ở trên đầu.
Nhìn lên trên, có thể thấy một chiếc cối xay gió khổng lồ với một chiếc hộp treo trên đỉnh, vừa quay chầm chậm vừa phát ra tiếng ồn.
Một thế giới nơi những thứ khác nhau cứ quay và quay.
Từ lúc nào không hay, Nyoze đã bị lạc ở trung tâm.
「Ôi trời, thật đáng thương… Bạn bị giam cầm trong xiềng xích rồi.」
Lại là giọng của người phụ nữ đó.
Nyoze hét lên, phản kháng lại cô ta.
「Ta không hề bị giam cầm! Cô là ai!? Ra mặt đi!!.」
「Ra mặt? Ở đây thì chuyện này không hề có ý nghĩa gì cả. Thế nhưng… nếu như bạn muốn.」
Từ trong bóng tối, một người phụ nữ với hai tay bị xích lại xuất hiện.
—Hay đúng hơn là hình dáng của một người phụ nữ được hình thành từ một khoảng không.
Dù sao thì, có lẽ đây chính là chủ nhân của giọng nói.
「Bây giờ, kẻ trôi dạt bạn mong muốn điều gì?」
Người phụ nữ có làn da trắng đến kì lạ hỏi Nyoze.
「Hủy diệt… tái sinh… hay là con đường dẫn tới Angolmois?」
「Ta… chỉ muốn biết sự thật! Lý do thật sự khiến Ma Đạo Vương Quốc Levianta bị hủy diệt!!」
「Một ngày nào đó, 『cơn thịnh nộ của Thần』sẽ đến, chỉ có vậy thôi.」
「Nhưng thời điểm 『Bánh răng Hoàng hôn』 vẫn chưa đến! Thảm họa đã xảy ra sớm hơn so với Nữ Vương tiên đoán! Tại sao lại như vậy!?」
「Haa… Thật vớ vẩn. Chuyện như vậy chỉ là một sai lệch nhỏ.」
Người phụ nữ lắc đầu như thể đang thất vọng.
「Nếu như bạn đến đây chỉ vì chuyện vặt vãnh như vậy thì thật và vô nghĩa.」
Này… đợi đã. Với cô thì là vậy, chứ với ta thì điều này rất quan trọng.」
Người phụ nữ nhìn Nyoze với thái độ kiêu ngạo.
「Vậy thì hãy hỏi một người khác. Một Kẻ trôi dạt khác ở đây.」

「Đó là—」
「Người sẽ sớm đến thôi. Hãy tận hưởng cuộc trò chuyện với anh trai theo ý bạn.」
「Anh trai Gammon đang ở đây!?」
「Đó là một cái tên sao? Cơ mà ở đây thì cái tên chẳng có ý nghĩa gì cả.」
「...Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi. Cô… là ai? Tên của cô—」
「Tôi đã nói là ở đây tên không hề có nghĩa. Nhưng mà, nếu như bạn muốn, tôi sẽ cho bạn một cái tên tạm thời để gọi.」
「...」
「Tên tôi là Madam Merry-Go-Round.」
Merry-Go-Round… Nó giống với họ của các đời Nữ Vương, ngược lại, không một ai ngoài Nữ Vương được sử dụng chúng.
Cô có phải là họ hàng với Nữ Vương? —Trước khi Nyoze kịp hỏi, hình dáng cô ta đã hoàn tan vào trong bóng tối.
Đồng thời, tất cả ánh sáng đều biến mất. Nyoze hoàn toàn mắc kẹt trong bóng tối.
「...」
Anh chỉ có thể đợi. Cô ta đã nói là Gammon sẽ sớm tới đây. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài tin vào những lời nói ấy.
…Cuối cùng, một con người mang theo ánh sáng đến gần anh với tiếng bước chân lọc cọc.
「—Gammon.」
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là bóng dáng của Gammon, anh trai Nyoze.
Tuy nhiên cuộc hội ngộ này cũng không hẳn là vui vẻ với Nyoze.
「Có lẽ… em không thể nói là thật tốt khi anh vẫn bình an…」
Rõ ràng là có lý do khiến Nyoze nói như vậy với anh ta.
Đáng lẽ anh trai không nên có nhiều cách biệt tuổi tác với anh.
Lần cuối cùng gặp nhau, trước khi anh rời khỏi đất nước này… Trên khuôn mặt Gammon có những nếp nhăn hằn sâu lên, mái tóc anh cũng trộn lẫn vài vệt màu trắng. Đó cũng là bằng chứng của việc làm việc chăm chỉ trong suốt một thời gian dài của anh.
Tuy nhiên, Gammon đang đứng trước mặt anh đây trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của anh ấy, như thể chỉ là một thanh niên ở độ tuổi đôi mươi.
Anh trai anh không còn là người của thế giới này nữa― Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Nyoze đã nhận ra điều đó.
「Nyoze… rốt cuộc em cũng đến.」
「Có vẻ anh không hoan nghênh cho lắm.」
「Không có. Anh rất vui khi được gặp lại em, nhưng đồng thời… điều này có nghĩa là em cũng đã trở thành một 『kẻ trôi dạt trong thời gian』.」
「Người phụ nữ lúc trước cũng nói như vậy. Cô ta là gì? Và nơi đây―」
「Madam Merry-Go-Round. Anh không thể giải thích hoàn toàn sự tồn tại của cô ta. Người quản lý thời gian, hỗn hợp của các đời Nữ Vương, một Bất Thường… Vậy đó.」
Đó là một loạt cụm từ mà Nyoze không hiểu được. Nhưng từ đó anh có thể đưa ra vài phỏng đoán.
「Đây là… bên trong Thần điện Levia Behemo?」
「Đúng vậy. Ban đầu, đây là nơi mà chỉ có Nữ Vương và các ứng cử viên của người mới được vào. Ngay cả khi Thần điện biến mất khỏi mặt đất, không gian bên trong nó vẫn tiếp tục tồn tại như thế này. Đây là một khe hở thời gian mà ngay cả Thần cũng không thể can thiệp.」
「Quả là chuyện kì lạ. Trong Thần điện thờ cúng Thần lại có một không gian mà Thần không thể can thiệp.」
「Thần không hề toàn năng. Cũng như người con không thể trở thành con rối trong tay cha mẹ, Thần cũng không thể kiểm soát toàn bộ hành động của con người.」
Nhưng trên thực tế, đất nước này đã bị hủy diệt bởi chính bàn tay của Thần.
Chẳng phải con người đã bất lực trước mong muốn của Thần hay sao.
「Gammon, điều em muốn biết là… Tại sao cuối cùng Thần lại phá hủy đất nước này? Anh có biết câu trả lời hay không?」
「Trước hết là tiền đề này sai rồi, Nyoze.」
「?」
「Chính con người đã tạo ra nguyên nhân dẫn đến sự diệt vong của đất nước này— Đúng vậy, thực ra thứ mà chúng ta phải sợ hãi chính là con người… Dục vọng ở trong tim của con người.」
「Thật sự không hiểu… Em không hiểu. Người dân đã chứng kiến đất nước này bị hủy diệt bởi rồng thần. Thế nhưng anh lại nói thảm họa là con người làm ra?」
「Em là người thông minh, hẳn đã nhận ra vài điều bất thường về thảm họa này phải không? Nguyên Lão Viện đã thực hiện được mong muốn của Thần.」
「Tân Nữ Vương đã mang thai『Song sinh của Thần』. phía anh chỉ cần chờ cho cô ấy hạ sinh chúng một cách an toàn. 」
Cặp song sinh sẽ trở thành vật chứa của Thần. Và với sức mạnh đó, thế giới sẽ được cứu.
「Nhưng… tại sao Thần không đợi đến『Bánh răng Hoàng hôn』? Vẫn chưa tới thời hạn đã tiên đoán.」
「Dục vọng. Là kết quả của việc kết hợp hai dục vọng lại với nhau, thảm họa đã đến sớm hơn so với dự tính… Nó diễn ra theo cách khác với ai đó mong đợi.」
「Anh nói rõ hơn đi.」
「Đừng vội vàng. Anh cần phải kể lại theo thứ tự. Nếu không em sẽ không bao giờ rời khỏi không gian này được.」
「Gì cơ?」
「Madam Merry-Go-Round là một người phụ nữ tàn nhẫn. Những người đến đều được chào đón, những người đi đều không bị xua đuổi… Nhưng cô ta không đủ tử tế để mở cho anh một đường đi.」
Gammon chỉ vào chiếc hộp nhạc mà Nyoze đang cầm.
「Em đã đến đây bằng cách chơi 『Khúc hát ru của Cỗ máy Đồng hồ』từ cái hộp đó. Nhưng đó là khúc ca đi một chiều. E rằng em không thể trở lại chỉ bằng cách chơi lại bản bản nhạc lần nữa.」
「Ông già đó gài bẫy em sao?」
「Ai mà biết được. Anh có thể đoán ra ai đã đưa nó cho em, nhưng khi anh gặp được thì ông ta đã mất trí rồi.」
「Người quen của anh à, Gammon? Người đàn ông đó.」
「? Hai người cũng quen biết nhau nhưng… Thôi chuyện đó nói sau. Nếu không đặt các bánh răng thời gian theo thứ tự thì cửa thoát hiểm sẽ không mở. Nếu như anh không có chìa khóa thì không còn cách nào khác.」
Vẫn còn nhiều điều Nyoze không hiểu được, nhưng anh biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo lời Gammon.
Vô số ánh sáng nhỏ xuất hiện xung quanh Gammon từ trong bóng tối.
Nhìn kĩ hơn, có thể thấy chúng mang hình dáng bánh răng.
Các bánh răng với kích cỡ khác nhau đang quay quanh Gammon. 
Gammon chọn một trong số đó.
「Nyoze, đây là một bánh răng kí ức của em. Hãy bắt đầu từ đó… Chính từ cái ngày làm động lực cho vụ tàn sát lẫn nhau xấu xí đó.」
Bánh răng rời khỏi tay Gammon và lại bay lơ lửng trên không.
Ánh sáng dần trở nên mạnh hơn, cuối cùng xóa bỏ bóng tối xung quanh.
「Đây là…」
Một khung cảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt của Nyoze.
Lâu đài Alicegrad ・ Đại sảnh.
Sự trang nghiêm của nó ngày xưa, trước khi thảm họa xảy ra―

Nhận xét

Bài đăng phổ biến