Đại Tội của Ác Ma: Người thợ may ở Enbizaka - Đệ Nhị Chương, phần 4

Sau khi chôn cất thi thể của Giyara thật cẩn thận, Gakusha đi tới một nơi.
Vùng đất Izami, nơi anh từng gục ngã.
Anh đã đi cùng với Giyara cho đến tận bây giờ, nhưng kể từ giờ phút này anh chỉ còn một mình.
Anh đến nơi này để nhớ lại mục đích ban đầu của mình.


Sau khi leo lên núi Inasa và đến gần ngôi chùa mình từng ở, Gakusha nhảy vào một bụi cây ở gần đó và trốn.

Vì anh nhìn thấy một vài kẻ khả nghi trong khu vườn của ngôi chùa

Tất cả bọn họ đều có kiếm trong tay. Nhưng nhìn thế nào cũng không giống samurai.

Và cũng không bẩn thỉu như bọn cướp.

Nhớ lại chuyện diễn ra bốn năm về trước.

(Đó… có phải là Hồng Y Chúng không? Đã bốn năm rồi mà bọn chúng vẫn dùng nơi này làm căn cứ sao—)

Anh không muốn dính dáng đến mấy người này.

Gakusha từ bỏ ý định lên ngôi chùa trên núi, trở về bằng con đường cũ.


Khi anh xuống chân núi, mặt trời đã lặn.

“…Tốt hơn là mình nên nhanh chóng tìm một nhà trọ.”

Dù anh đã quen với việc ngủ ngoài trời nhưng được ngủ ở nơi có mái che vẫn tốt hơn.

Khi ấy có một người đưa thư đi ngang qua, vậy nên Gakusha lại đội mũ fukaamigasa lên và hỏi anh ta.

“Xin lỗi. Cho hỏi quanh đây có nơi nào ngủ qua đêm không?”

“Kiểu như quán trọ ấy hả? Từ đây đi một chút về phía nam có nơi gọi là Enbizaka. Chắc ở đó anh sẽ tìm được đấy.”

Gakusha cảm ơn người đàn ông và đi về phía nam.


Cuối cùng thì xung quanh bắt đầu trở nên nhộn nhịp.

Những cửa tiệm đứng liền kề nhau, con đường nằm giữa dốc xuống tạo thành một ngọn đồi.

Con dốc này là Enbizaka mà người đưa thư nói đến.

Gakusha vừa đi vừa đội chiếc fukaamigasa.

Rốt cuộc thì suốt bốn năm qua anh vẫn không thể rời khỏi chiếc mũ này.

Dù anh biết việc cứ lo lắng về vết sẹo trên mặt thật ngớ ngẩn, nhưng cảm giác người khác nhìn vào vết sẹo trên khuôn mặt anh và bày ra vẻ mặt cằn cọc không hề dễ chịu tí nào.

Không đi bộ xuống dốc, anh đứng nhìn quanh một chút và đột nhiên nhìn thấy pháp trường.

Anh không có gì để làm ở nơi đó cả.

Dù vậy Gakusha vẫn đi về phía pháp trường.

Vì anh nhận ra có một giá đỡ bằng gỗ ở phía trước pháp trường, và trên đó đặt một cái đầu bị chém.

Mái tóc của cái đầu dài và nhuốm máu. Mỗi khi gió thổi, mái tóc nhuốm máu của cái đầu lại tung bay.

Nhìn kĩ hơn mới nhận ra đó là một người phụ nữ.

Cái đầu bị bêu ở đây.

Nói cách khác người phụ nữ này là một tội nhân, và bị xử trảm ở đây.

Dù vậy thì với Gakusha, gương mặt của cô ấy đến khi chết vẫn rất thanh thản.

Gakusha đứng chắp tay trước cái đầu và bắt đầu tụng kinh.


Một lúc sau, một người phụ nữ cầm một bông hoa trên tay tiến đến.

Cô ta cúi chào Gakusha đang tụng kinh, đặt bông hoa trước cái đầu bị chém.

Rồi cô đứng cạnh Gakusha, chắp tay với cái đầu.

“—Các người có quen biết nhau sao?”

Gakusha ngừng tụng kinh và hỏi người phụ nữ.

“Vâng… Là bạn bè.”

“Người này đã phạm tội gì vậy?”

“…Cô ấy dùng kéo giết chết chủ của một cửa hàng quần áo và gia đình của ông ta.”

Dù chỉ là một cái đầu, dù cho mái tóc nhuốm máu, nhưng chiếc đầu bị bày ra này trông rất đẹp.

Hẳn khi còn sống, cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp có tiếng.

Làm sao mà một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại giết người?—Gakusha định hỏi nhưng trước khi kịp làm thì người phụ nữ đã nói.

“Tôi phải đi ngay đây. Nếu chồng tôi biết tôi đến đây thì sẽ nổi giận mất.”

“…Tôi hiểu rồi. Vậy thôi.”

Gakusha cúi chào, người phụ nữ cũng cúi chào lại— và rồi đi xuống dốc.

“—Cô gái kia. Tại sao cô lại giết những người đó?”

Gakusha hỏi cái đầu bị bêu.

Tất nhiên là không có câu trả lời.

Một cái đầu đã chết và bị bêu thì không thể nào nói được.


phần 3 - mục lục - phần 5


Nhận xét

Bài đăng phổ biến