Đại Tội của Ác Ma: Người thợ may ở Enbizaka - Đệ Nhị Chương, phần 5

So với giá tiền thì chất lượng nhà trọ ở Enbizaka khá tốt, Gakusha đã trải qua một đêm thoải mái.
Ngày hôm sau, Gakusha đến pháp trường.
(Cũng không còn việc gì khác để làm nữa. Làm tưởng niệm cho các tội nhân cũng là nhiệm vụ của tu sĩ.)
Khi đến pháp trường, anh nhận ra ở đó đã có một vị khách khác.
Một cậu bé với mái tóc vàng và đôi mắt màu lam, đứng chắp tay với cái đầu.
(Cậu ấy cũng là người quen của cái đầu này sao?)
Gakusha tiến lại gần cậu ta và nói chuyện.
“Cậu có quen biết cái đầu này sao?”
“...Vâng”
Cậu đáp lại, nghi ngờ nhìn Gakusha..
“Trông thấy bần tăng đội fukaamigasa như thế này thì cậu nghi ngờ cũng không phải vô lý. Xin thứ lỗi, đây là để che giấu vết sẹo đáng sợ trên mặt.”
“Anh là một tu sĩ sao?”
“Tên của bần tăng là Gakusha. Như cậu đã nói, bần tăng là một nhà sư giảng dạy Giáo pháp và tìm kiếm đáp án cho câu trả lời của chính mình.”
“Phật pháp. …Thứ như vậy có tồn tại sao?”
“Cậu còn trẻ, nhìn qua có vẻ là người ngoại quốc. Có lẽ vì vậy mà cậu không hiểu được đạo Phật. Bần tăng cũng từng như vậy.”

Gakusha hỏi tên cậu ta.
“Tên em là Ren… Không, Kokutan-douji.”
“Trên đường đi bần tăng đã nghe thấy cái tên này. Người ta nói rằng cậu và bạn đồng hành đang tiêu diệt kẻ xấu.”
“Thực ra bọn êm không cố ý làm vậy…Chỉ là vô tính dính vào nhiều chuyện–”
“Nhưng đúng là cậu đã giúp đỡ được rất nhiều người.”
“Giúp đỡ mọi người… nhưng.”
Kokutan-douji rơm rớm nước mắt, cậu khụy xuống.
“Nhưng ở Enbizaka này, em…đã không cứu được cô ấy…!”
“Cô ấy– ý cậu là cái đầu bị bêu này sao?”
“…Vâng.”
Gakusha liếc nhìn cái đầu bị bêu.
“Ý cậu là người phụ nữ này vô tội nhưng lại bị hành quyết?”
“Không… Cô ấy đã giết người. Đó là sự thật. Cô ấy bị kết tội, bị chém đầu-Chính em đã chém đầu cô ấy.”
“…Cậu vừa nói gì cơ?”
“Em chính là người đã chém đầu cô ấy. …Như em vừa nói.”
Trong thoáng chốc, Gakusha không nói nên lời.
Dù có mạnh mẽ đến đâu thì làm sao mà lại giao vai trò đao phủ cho một cậu bé trẻ như thế này được?
“Mấy tên khốn ở quan phủ. Nghĩ sao mà lại để một cậu bé-"
“Không phải là em được lệnh làm như vậy đâu. Là em tự nguyện.”
“…Tại sao cậu lại làm điều như…”
“Tại vì em là người duy nhất. –Không ai có thể chém đầu cô ấy… Không ai có thể giết được cô ấy.”
“…Cậu bé. Xin hãy đứng lên trước đã.”
Gakusha đưa tay về phía Kokutan-douji. Sau khi cậu cậu nắm anh và đứng dậy, Gakusha hỏi cậu.
“Bần tăng hỏi lại một lần nữa. Quan hệ giữa cậu và người phụ nữ này là gì?”
“Với em cô ấy… giống như một người mẹ.”
“…Tôi hiểu rồi.”
“Ở quê hương, có một người thay mẹ nuôi nấng em. Tất nhiên em cũng rất biết ơn người đó… Nhưng cô ấy là mẹ em theo một cách khác.”
“Bần tăng sẽ không hỏi quá sâu. Hẳn cũng đã có nhiều chuyện xảy ra với cậu. Nhưng… nếu người phụ nữ này là mẹ cậu, ít ra cậu có thể cầu nguyện để cô ấy đến được miền cực lạc.”
Gakusha đối đầu với cái đầu bị bêu và chắp tay lại.
“Kokutan-douji. Cậu có thể tụng kinh không?”
“Một chút…Khi còn nhỏ em có bị Kinouna bắt học—”
“Ồ, Kinouna? Cách đây không lâu bần tăng có ghé qua Momogengou. Bà ấy có chăm sóc bần tăng một lúc.”
”–! Thật sao!? Bà ấy có khỏe không?”
“Hừm. Tôi chỉ được ở lại một đêm thôi. Bà ấy yêu cầu tôi đưa ra quà cảm ơn hậu hĩnh. Đến tối hôm sau, tôi đã đến một quán trọ khác.”
“…Ha ha. Đúng là bà ấy.”
“Cuối cùng cậu cũng cười rồi. Thế là tốt. Khi một đứa trẻ cười, người mẹ sẽ cảm thấy thoải mái hơn–Kinouna, và cô ấy.”
“–Vâng.”
“Nào, giờ chúng ta cùng nhau tụng kinh thôi.”
Kokutan-douji và Gakusha đứng cạnh nhau, chắp tay hướng về phía cái đầu.
Sau đó họ bắt đầu tụng kinh cùng nhau.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến