Đại Tội của Ác Ma: Người thợ may ở Enbizaka - Đệ Nhất Chương, Thất Mạc, phần 5
Những người đàn ông mang vest là nhân viên Thương hội Yarera Zusco. Nhóm Douji bám theo họ trên đường tìm kiếm Kayo, có vẻ trên đường đi thì họ bị phát hiện.
“—Các ngươi đi theo bọn ta làm gì? Trả lời ngay!”
Một người đàn ông mang vest đen đe dọa nhóm Douji.
“…Không phải ác ý gì đâu. Bọn cháu chỉ muốn gặp cô Kayo thôi.”
Douji bình tĩnh đáp lại.
Nhưng dường như người đàn ông mặc vest không hề bị thuyết phục.
“Sudou Kayo là con mồi của bọn ta. Nếu lũ nhóc các người đi theo thì sẽ rất phiền phức.”
Tại sao các người lại nhắm vào cô Kayo?”
“Cô ta bị tình nghi đã sát hại người yêu của ngài Kiji, Miku.”
“Có căn cứ nào không?”
“…Ta không có nghĩa vụ phải trả lời từng câu hỏi của ngươi.”
Saruteito tiến về trước mặt người đàn ông.
“Nếu các anh nghi ngờ Kayo là kẻ giết người thì sao không nói với người ở quan phủ đi? …á.”
“Không thể. Ngài Kiji muốn tự tay giết chết hung thủ.”
“—Quả nhiên là anh ta không có ý định ngừng trả thù…á.”
Ngay lúc ấy, những người đàn ông mặc vest tránh qua hai bên, một người đàn ông khác xuất hiện.
“ ‘Nếu làm gì sai thì tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu’.…Chắc chắn là tôi đã nói với cô như vậy, Saruteito.”
“Kiji…Vẫn cứ mặc bộ đồ vô vị như mọi khi…á.”
Saruteito nhìn vào bộ đồ trắng tinh mà Kiji mặc và nói.
“Cô không có quyền bình phẩm về gu ăn mặc của tôi đâu. Sao không đi tìm thanh kiếm đi mà cứ lang thang ở nơi như thế này vậy?”
“Thật không may, tôi cần gặp Sudou Kayo để tìm thanh kiếm… á.”
Kiji và Saruteito nhìn nhau chằm chằm.
“…”
“…”
Trong khi quan sát tình hình, Inukichi thì thầm với Douji
“Này, Kokutan.”
“Sao vậy?”
“Đánh bại hết mấy người này không phải sẽ tốt hơn sao?”
“…Đừng gây ra những cuộc chiến không cần thiết. Mục tiêu của chúng ta không phải là đánh bại họ.”
“Dù cậu nói vậy thì hình như mấy người này muốn giết cô Kayo ấy. Chúng ta không thể để cho chuyện này xảy ra được.”
“…”
Douji lo lắng không biết phải làm gì tiếp theo.
Dường như Kiji cũng vậy.
“—Được rồi. Bây giờ ưu tiên hàng đầu là tìm kiếm Sudou Kayo.”
Kiji giơ tay phải lên, những người đàn ông mặc vest phía sau anh ta lập tức thả lỏng tư thế.
“Tôi sẽ để các cậu đi theo. Đối phương là một người phụ nữ giỏi giết người. Có thể cô ấy có những kĩ năng không ngờ đến. Có thêm vài cao thủ làm đồng minh cũng không tệ.”
“…Bọn tôi không định làm đồng minh với anh, và cũng không định giết cô Kayo.”
“Cũng không sao. Dù thế nào thì cậu cũng sẽ không bỏ mặc Sudou Kayo, phải không nào? Kokutan-douji.”
“…”
“Đích đến của chúng ta là một ngôi đền bỏ hoang nằm ở lưng chừng núi. Tôi nhận được tin báo từ cấp dưới rằng cô ta đang ẩn nấp ở đó. Sau khi mặt trời lặn, việc tìm kiếm sẽ trở nên khó khăn, vậy nên nhanh lên.”
Kiji quay về phía con đường mòn lên núi và bắt đầu đi về phía đó.
Những người đàn ông mặc vest, cả Douji và Inukichi, đều đi theo.
–Chỉ có một mình Saruteito, đứng yên tại chỗ, nhìn về phía ngọn núi và la lên.
“Khoan đã!…á.”
Nghe thấy tiếng của cô, mọi người đều quay lại nhìn Saruteito.
“Sao vậy Saru? Cậu muốn đi vệ sinh à?”
“Cậu đúng là đồ ngốc, Inu. Không phải—có người đang xuống núi.”
Saruteito chỉ về phía ngọn núi.
Tật sao? Nhưng tớ nhìn không rõ…”.
Inukichi đáp lại, nheo mắt nhìn về hướng mà Saruteito chỉ.
“—Là Sudou Kayo.”
Người tiếp theo đáp lời là Kiji.
“Anh chắc chứ, Kiji?”
Douji hỏi.
“Ờ. Tôi tự tin vào thị lực của mình—nhưng…bóng dáng đó… hình như đang đi về phía này.”
Trong khi Kiji nói, có thể thấy được một chút kích động trong mắt anh.
Đúng như Kiji nói, Kayo đi thẳng xuống núi… và rồi đến gần nơi Douji và mọi người đang đứng.
Khi cô ấy đi đến, những người khác ngoài Kiji có thể thấy rõ được bộ dạng của Kayo.
Và mọi người đứng yên, không nói nên lời.
“…”
“…”
“…”
Toàn bộ cơ thể Kayo nhuốm màu đen.
Kimono màu đen, obi màu đen, cài tóc màu đen.
Đôi tay màu đen, đôi chân màu đen, khuôn mặt màu đen.
Ai cũng biết đó là màu máu bắn ra biến thành.
“…Cô Kayo.”
Douji cố gắng nói chuyện với giọng khàn khàn.
Có vẻ Kayo nhận ra nhóm của Kiji, từ từ tiến lại gần họ.
Khi nhận ra Douji cũng ở trong nhóm người, Kayo tỏ vẻ buồn bã trong chốc lát. Nhưng cô nhanh chóng đổi sang một nụ cười bối rối, nhẹ nhõm.
“Ôi…chào mọi người nhé.”
Kayo đứng trước mặt cả nhóm, dang tay ra và cúi xuống, như thể muốn phơi bày toàn bộ cơ thể ra.
Sau đó, cô ấy nói như thế này:
“Thế nào? Trông tôi… có đẹp không?”
(–Kiji ngay lập tức rút kiếm ra tấn công Kayo nhưng bị Kokutan-douji chặn lại. Trong khi hai người họ tranh cãi thì người của quan phủ đến và bắt giữ Kayo.)
“…”
Elluka tiếp tục ghi chép vào cuốn số tay trong khi yên lặng lắng nghe.
(Ngày hôm sau, thi thể thảm thương của Kai được tìm thấy tại ngôi chùa bỏ hoang trên núi. Một tháng sau, tại phiên tòa diễn ra ở quan phủ, Kayo thừa nhận mọi tội lỗi mà mình gây ra… và bị kết án tử. Một tuần sau đó, Kayo bị chém đầu tại pháp trường ở trên đỉnh đồi, và hiện giờ cái đầu đang bị bày ra ở nơi hành quyết.
“…”
(Và câu chuyện của ta đến đây là hết.)
Elluka dừng tay.
“-Khoan đã.”
(Ừ, sao vậy?)
“Cô đã kể chuyện suốt một thời gian dài, thế mà giờ cô lại vội vàng kết thúc câu chuyện.”
(Riêng quãng thời gian sau khi Kayo bị bắt thì ta không có chuyện gì đặc biệt để nói cả, nên là…)
“Vậy sao? Thế mà ta nghe nói là đã xả ra nhiều rắc rối sau khi Kayo bị kết án tử đấy?”
(…Thành thật mà nói thì không hiểu sao từ khi Kayo bị bắt, ý thức của ta cứ yếu dần đi. Vậy nên… phần cuối của câu chuyện chỉ là do ta đoán được dựa trên mấy câu chuyện phiếm của người dân trong thị trấn.)
“Ngươi mất ý thức? Giờ vẫn còn sao?”
(Không… Ta gần như mất hết ý thức vào khoảnh khắc Kayo chết, nhưng đến một lúc nào đó, ý thức của ta lại trở nên rõ ràng như trước. -Tuy nhiên khi đó đầu của Kayo đã bị bày tại nơi hành quyết rồi.)
“Hiểu rồi…”
Elluka lại bắt đầu suy nghĩ.
“—Có thể là ‘anti-demonia’…”
(…Đó là gì vậy?)
“Món ‘Kim Khí Đại Tội’ không phải cây kéo hay tấm gương mà ngươi đề cập đến lúc trước— nó có một sức mạnh đặc biệt mà những kim khí khác không có. Khả năng làm suy yếu tiêu diệt sức mạnh của ‘Ác Ma Đại Tội’ cư ngụ trong các kim khí khác…Ta đặt tên cho sức mạnh đó là ‘anti-demonia’.”
(Ý ngươi việc ý thức của ta thay đổi là do sức mạnh đó sao?)
“Ngươi không phải ‘Ác Ma Đại Tội’. …Nhưng chừng nào ngươi còn tồn tại trong một ‘Kim Khí Đại Tôi’ thì không có gì đảm bảo được ngươi sẽ thoát khỏi ảnh hưởng của ‘anti-demonia’. Hoặc cũng có thể ‘anti demonia’ làm suy yếu chính ‘Kim Khí Đại Tội’, kết quả là ngươi ở trong đó cũng bị ảnh hưởng. –Tuy nhiên tất cả chỉ là giả thuyết thôi. Vẫn còn rất nhiều điều về ‘Kim Khí Đại Tội’ mà ta còn chưa biết.”
(…)
“—Vậy thì.”
Elluka đóng cuốn sổ lại và đứng dậy.
Đúng rồi…Câu chuyện của tôi đến đây là hết.
Nói cách khác, tôi không còn hữu dụng đối với cô ta nữa.
Elluka cầm hai cây kéo lên.
(Ta… sắp bị xóa bỏ sao?)
Thế nhưng–Elluka lắc đầu và mỉm cười.
“Không… vẫn chưa đâu.”
(...Hả?)
“Vẫn còn chút thời gian đến khi con tàu khởi hành. Trước đó— ta phải gặp một người.”
Elluka đặt cây kéo vào nếp gấp y phục.
“Chính ngươi cũng có vài lời muốn nói với ‘cô ta’ trước khi phải biến mất mà, đúng không nào?”
(…Elluka. Ngươi- biết rồi đúng không. Chuyện ta là ai.)
“Ta nhận ra tình cảm ngươi dành cho Kayo trong những khi nghỉ giữa câu chuyện— Ta không có ngu đến mức không nhận ra chúng.”
Bước qua màn che, Elluka rời khỏi tiệm may.
Bầu trời không có lấy một gợn mây, rất nhiều người đang đi bộ quanh Enbizaka.
Trong số những người đi bộ từ trên dốc xuống, tôi nhìn thấy nhà sư vừa mới nói chuyện với Kokutan-douji.
“Thời tiết đẹp thật… Hẳn là biển sẽ yên lặng vào những ngày như thế này.”
(Ngươi biết… “cô ta” ở đâu đúng không?”)
“Nếu không biết danh tính thật sự của cô ta thì ta đã chẳng đi tìm rồi. Sau khi nghỉ ngơi thật tốt suốt một năm, ta đã lấy lại sức mạnh ma thuật sánh ngang với thời kì hoàng kim. Khả năng điều tra cũng đã được cải thiện… Dù vậy vẫn thất bại trong vụ tấm gương.”
Elluka nhẹ nhàng gõ vào túi trước ngực, nơi đặt hai cây kéo.
“Nào, ta đi thôi— cô Kagura.”
Cô ta bắt đầu đi về phía biển.
Nhận xét
Đăng nhận xét