Đại Tội của Ác Ma: Người thợ may ở Enbizaka - Đệ Nhất Chương, Lục Mạc, phần 2

Vài giờ sau.

Rời khỏi tiệm may, Kokutan-douji gặp người bạn đồng hành Inukichi tại một quán trà gần đó.

“Yo! Chuyện với cô Kayo sao rồi? Cổ xinh không?”

Inukichi hỏi, nhét dango vào trong má.    

“Xinh hay không đâu phải là vấn đề đâu? …Mà nếu cậu muốn biết… có thể nói là cô ấy khá xinh đẹp.”

“Vậy thì tốt rồi ha? Đẹp thì tốt hơn là xấu mà… Thế cậu thấy sao? Cảm giác khi được gặp mẹ ruột như thế nào?”

“Bọn mình vẫn chưa biết chắc chuyện này có đúng hay không. …Hừm, thật sự tớ cũng không nói ra được. Quả thật tớ có cảm giác đây không phải lần đầu tiên gặp được cô ấy.”

Douji nhấp một ngụm trà, trả lời câu hỏi của Inukichi.

“Dù sao thì đó cũng là lý do mà cậu đến tận đây. Tốt hơn hết là làm cho rõ ràng đi.”

“—Mấy cậu thì sao? Tìm được quán trọ chưa vậy?”

“À cái này. Tớ sẽ ở trong một thương quán nước ngoài nằm trên đồi và làm việc ở đó một lúc.”

“Thương quán nước ngoài?”

“Nơi của Thương hội Tài đoàn Freezis. Thì vốn ban đầu tớ theo cậu đến Onigashima là vì có hứng thú với văn hóa nước ngoài mà.”

“Cũng đúng. Cậu bảo ở Onigashima có rất nhiều người nước ngoài nên cũng có rất nhiều cơ hội để học hỏi.”

“Hình như họ đang thiếu người trầm trọng. Họ thuê tớ ngay lập tức luôn á. Ở đó có một bà cô trẻ đến kì lạ, một người phụ nữ tóc đen mang lại cảm giác bí ẩn và tên khốn samurai— có khá nhiều thứ để làm nên chắc tớ không chán được đâu. Với lại còn… he he he.”

“Sao thế? Cậu đỏ mặt rồi kìa.”

“Cô hầu gái tên Bufuko ở đó dễ thương lắm luôn! Ôi trời ạ, vừa nhìn thấy ẻm cái là tớ yêu luôn.”

Nghe tới đó, Douji thở dài một cái “Ha-”

“…Vì cô ấy nên cậu mới đến đó làm việc chứ gì?”

“Oái, sao cậu biết?”

“Cứ khi nào cậu chăm chỉ làm việc là kiểu gì cũng liên quan đến một cô gái nào đó. Mà thôi cũng chẳng sao.”

“Cậu cũng đang tính ở lại thêm một thời gian mà phải không? Nếu vậy thì cứ thư giãn đi…À, cô ơi, thêm dango với ạ.”

Inukichi đặt những xiên dango đã bị cậu ăn hết lên trên đĩa.

Douji hỏi Inukichi trong khi nhìn vào dòng người đông đúc đang đi lại.

“Còn Saru thì sao rồi?”

“Hình như cậu ấy đi tìm ngay lập tức luôn. Chắc là cái ‘thanh kiếm huyền thoại’ ấy? Cậu ấy đang cố tìm kiếm manh mối.”

“Mong là cậu ấy tìm được.”

“Cũng không biết sao. Thông tin duy nhất mà cậu ấy có là do người thành lập gia tộc truyền lại. ‘Thanh kiếm đang ngủ yên tại Onigashima’. Thật không biết chỉ với nó thì làm sao cậu ấy tìm được…Saru trông có vẻ vững vàng nhưng còn thiếu sót rất nhiều, tớ hơi lo cho cậu ấy.”

“Ừm, nếu rảnh thì bọn mình nên phụ cậu ấy một chút. …Mà hình như thị trấn này vẫn có thứ khiến tớ lo lắng.”

Biểu cảm của  Douji trở nên nghiêm túc.

“Gì vậy?”

“Nghe nói gần đây ở Enbizaka thường có người bị sát hại vào ban đêm. Hai người phụ nữ đã bị sát hại.”

“Nghe có vẻ không bình yên mấy nhỉ.”

“Bên cạnh đó, gần đây dường như có một vài kẻ khả nghi lẩn trốn trong dòng người qua lại. Họ là người nước ngoài nhưng rõ ràng họ không phải người bình thường …Họ có mùi máu.”

“…Rồi lại bắt đầu rồi. Cứ có chuyện gì xảy ra là cậu đều muốn nhúng tay vào hết Vậy nên chúng ta mới tới đây muộn hơn dự kiến đấy.”

“Tớ không thể bỏ mặc những kẻ xấu được.”

“Kệ đi, được mọi người biết ơn cũng không tệ, nên vậy cũng được, nhưng mà…Ô đây rồi”

Inukichi nhanh chóng nhận lấy phần dango mà cậu đã gọi và ném hết vào trong miệng.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến