Đại Tội của Ác Ma: Người thợ may ở Enbizaka - Đệ Nhất Chương, Ngũ Mạc, phần 4
“Ôi ôi, không phải đây là cảnh sát viên Uibee sao?”
Kai mỉm cười chào Uibee khi anh ta ghé thăm cửa tiệm Miroku.
Nhưng sắc mặt của anh không tốt lắm, quanh mắt có quầng thâm nhẹ. Tất nhiên là vì chỉ mới tháng trước vợ anh ta đã bị sát hại.
“Tôi rất quý trọng nỗ lực của anh trong vụ án về Mei… Hôm nay anh đặc biệt tới đây là do có phát hiện gì mới sao?”
Trái ngược với Kai đang nở nụ cười thương nhân đặc trưng thì Uibee trông rất nghiêm túc.
“...Ông Miroku. Kể từ khi bà chủ qua đời thì con gái ông vẫn luôn ở trước cửa tiệm.”
“Đúng vậy. Ban đầu con bé không phụ việc gia đình mấy, nhưng từ sau vụ việc của Mei, con bé đã lo lắng cho tôi và em gái Rin của nó. Mặc dù bản thân nó vẫn chưa hồi phục sau cái chết của mẹ… Tôi thật sự rất biết ơn con bé.”
“Nhưng hôm nay tôi không thấy cô ấy– Miku ở đó.”
Nghe thấy lời đó, nụ cười trên khuôn mặt Kai biến mất.
“...Đúng vậy. Tối hôm qua nó đi ra ngoài nhận đơn đặt hàng và vẫn chưa về. Kệ đi, nó là đứa thích bay nhảy mà. Chắc lại ngủ ở nhà tên đàn ông kia–”
“Anh không biết sao? Cậu người yêu ngoại quốc của Miku, Kiji, đã về quê được một tháng rồi.”
“Vậy sao? Vậy giờ nó ở đâu…”
“Về vấn đề này….”
Uibee đưa một bộ kimono xám ướt sũng ra trước mặt Kai.
Ngay khi nhìn thấy nó, sắc mặt Kai tái mét.
“Không thể nào… đây là…”
“Anh nhận ra nó?”
“Món quà tôi tặng Miku… vào sinh nhật mười sáu tuổi… Hôm qua Miku cũng mặc bộ này ra ngoài…”
“...Sáng nay một thi thể được phát hiện trôi trên sông. Đây là… bộ đồ mà thi thể ấy mặc.”
Kai lập tức ngất xỉu.
Kai mỉm cười chào Uibee khi anh ta ghé thăm cửa tiệm Miroku.
Nhưng sắc mặt của anh không tốt lắm, quanh mắt có quầng thâm nhẹ. Tất nhiên là vì chỉ mới tháng trước vợ anh ta đã bị sát hại.
“Tôi rất quý trọng nỗ lực của anh trong vụ án về Mei… Hôm nay anh đặc biệt tới đây là do có phát hiện gì mới sao?”
Trái ngược với Kai đang nở nụ cười thương nhân đặc trưng thì Uibee trông rất nghiêm túc.
“...Ông Miroku. Kể từ khi bà chủ qua đời thì con gái ông vẫn luôn ở trước cửa tiệm.”
“Đúng vậy. Ban đầu con bé không phụ việc gia đình mấy, nhưng từ sau vụ việc của Mei, con bé đã lo lắng cho tôi và em gái Rin của nó. Mặc dù bản thân nó vẫn chưa hồi phục sau cái chết của mẹ… Tôi thật sự rất biết ơn con bé.”
“Nhưng hôm nay tôi không thấy cô ấy– Miku ở đó.”
Nghe thấy lời đó, nụ cười trên khuôn mặt Kai biến mất.
“...Đúng vậy. Tối hôm qua nó đi ra ngoài nhận đơn đặt hàng và vẫn chưa về. Kệ đi, nó là đứa thích bay nhảy mà. Chắc lại ngủ ở nhà tên đàn ông kia–”
“Anh không biết sao? Cậu người yêu ngoại quốc của Miku, Kiji, đã về quê được một tháng rồi.”
“Vậy sao? Vậy giờ nó ở đâu…”
“Về vấn đề này….”
Uibee đưa một bộ kimono xám ướt sũng ra trước mặt Kai.
Ngay khi nhìn thấy nó, sắc mặt Kai tái mét.
“Không thể nào… đây là…”
“Anh nhận ra nó?”
“Món quà tôi tặng Miku… vào sinh nhật mười sáu tuổi… Hôm qua Miku cũng mặc bộ này ra ngoài…”
“...Sáng nay một thi thể được phát hiện trôi trên sông. Đây là… bộ đồ mà thi thể ấy mặc.”
Kai lập tức ngất xỉu.
Nhận xét
Đăng nhận xét