Hắc Điểu Ca - phần 1
✠ Lich ~Tại rừng Thiên Niên Thụ, đất nước Elphegort~
Một khu rừng rộng lớn hiện ra trong tầm mắt tôi.
Với tôi mà nói, đây là nơi xuất thân, cũng là nơi mà tôi không bao giờ muốn quay lại.
Những cư dân trong khu rừng đó chắc cũng không còn nhớ tới tôi nữa.
—Ngoại trừ người đó.
Khi vừa đáp xuống giữa khu rừng, tôi nghe thấy một giọng nói không được vui vẻ phát ra từ cái cây cổ thụ trước mặt mình.
「...Sao lại có một con chim Rollam đen trong khu rừng này?」
Đại Địa Thần Held.
Người cai quản khu rừng này, cũng là người đã trục xuất tôi khỏi nơi đây.
Ngay từ đầu tôi đã biết là ông ta sẽ không vui vẻ gì với sự trở lại của tôi.
「Held, ông dạo này thế nào rồi? …Trông ông yếu hơn so với hồi trước rồi. Ta nghĩ ông sẽ sớm héo tàn thôi.」
「Ngươi biết tin này nên mới quay lại sao? —Đúng như ngươi nói, thời điểm ta rời khỏi mảnh đất này không còn xa nữa.」
Tôi không nghe ra một chút bi quan nào trong giọng của Held khi ông ta nói những lời này.
Khi đại địa thần chết đi, điều gì sẽ xảy ra với khu rừng này? —và còn thế giới trên mặt đất?
…Không có gì thay đổi cả, đó là câu trả lời.
Đã qua một thời gian dài, tất cả các sinh vật sống trên Trái Đất, kể cả con người đều đã giành được độc lập. Tuy còn yếu, nhưng chưa đến mức cần sự can thiệp của thần.
Chắc Held cũng biết điều này.
「Và cơn gió nào đưa ngươi tới đây vậy?」
Held bình thản hỏi tôi nhưng giọng đầy tức giận.
「Đừng nhẫn tâm vậy chứ. Ta đến để nói lời tạm biệt thôi.」
「Vì ta không còn nhiều thời gian nữa sao?」
「Cũng đúng… nhưng chủ yếu là do ta chuẩn bị rời khỏi lục địa này.」
「...?」
「Có một khu rừng nằm ở phía Tây quốc đảo Marlon. Ta muốn biến nơi này thành bến đỗ mới của mình. 」
「Ra là vậy…」
Held không hỏi lý do tại sao.
Có thể là ông ta biết rồi, hoặc là chẳng quan tâm.
「Ờ, cứ làm những gì ngươi muốn đi. Nếu điều đó có nghĩa là ngươi không còn quanh quẩn trong khu rừng này nữa thì cũng tốt cho ta thôi. Ít nhất là ngươi sẽ không can thiệp vào các linh hồn khác.」
「Ông đang nói về …『Michaela』 à? Đó không phải là lỗi của ông hay sao? Nó không tuân theo mệnh lệnh của ông, trốn ra khỏi rừng khi chưa được phép. Ta chỉ thay ông trừng phạt nó một tí thôi.」
「Hừm, đó là lời bào chữa của ngươi sao?」
「Thế giới bên ngoài làm gì ấm áp như trong khu rừng này đâu. Đó là nơi chỉ có kẻ mạnh nhất mới sống sót, ăn thịt hoặc bị ăn thịt. Ta chỉ đang chỉ dạy nó với tư cách người đi trước—」
「Im lặng!」
Giọng nói trầm lặng của Held vang vọng khắp khu rừng.
「Quá đủ với trò 『bảo vệ』 giả dối này rồi. Ngươi không còn là cư dân của khu rừng này nữa. Ngươi không có quyền làm những điều như vậy.」
「Ta cũng cho là vậy… nhưng đã thế thì ta cũng không có nghĩa vụ phải tuân theo mệnh lệnh của ông.」
「Đừng nói nhảm nữa. Ngươi đã không còn phục tùng ta từ lâu rồi. Và kết quả là tạo ra—『Vua Bùn』đó.」
Trước đây tôi từng hồi sinh một người đàn ông bằng một cấm thuật.
Tôi đã đặt một linh hồn vào trong một hình nhân làm từ loại bùn bị nguyền rủa nằm trong một góc khu rừng này. Sau đó, anh ta trở thành một nhà vua vĩ đại, làm được nhiều việc lớn trên lục địa này. Tuy nhiên, tôi đã phải nhận lấy sự phẫn nộ của Held và bị trục xuất khỏi khu rừng…. Là vậy đấy.
Đã nhiều thế kỉ trôi qua, và có vẻ cơn giận của Held vẫn chưa nguôi ngoai.
「Ngươi không hề thay đổi chút nào cả. Dù bao nhiêu thời gian đã trôi qua, ngươi vẫn là một kẻ ngu ngốc. Ngươi đã quên đi món nợ khi ta đã cho nhà ngươi, một kẻ không thể trở thành thần hay quỷ, tiến vào trong khu rừng của ta làm tinh linh.」
「Hahaha… Cũng đúng. Ông rất tốt bụng. Nhưng mà này… không phải ai cũng cần sự thông cảm. Nếu ông muốn hòa bình thì đã không mời một kẻ dị giáo.」
「Dị giáo… Đúng, có lẽ đó chính là ngươi. Nhưng ngươi cũng chính là một đồng nghiệp quý giá—」
「Vậy thì không chỉ mỗi ta. Ngay cả Seth—」
「Đừng có nhắc tới cái tên đó ở đây!」
Ông ta lại hét lên trong giận dữ.
Nhưng lần này ta có thể nghe được một chút sợ hãi trong đó.
Đúng vậy— Held sợ. Sợ các tinh linh ở gần đó sẽ nghe thấy cái tên này.
Sợ họ sẽ lấy lại những kí ức đã mất.
「Held… ông thật tốt bụng. Nhưng đồng thời cũng là một kẻ hèn nhát. Ông đánh cắp những kí ức gây bất tiện cho mình khỏi các linh hồn. Bao gồm cả kí ức về ta… và về 『thuyền hộp』ấy.」
「Cái đó— cùng là vì tốt cho mọi người. Họ không cần phải mang theo những kí ức vô dụng đến thế giới mới.」
「Nếu là như vậy thì ông cũng nên xóa kí ức của mình đi.」
「...」
「Ông không làm được, phải không? Ông ích kỉ hơn bất cứ ai. Tự ông cũng hiểu được điều này nên đã cam chịu trở thành cái cây này. Một vị thần trên danh nghĩa.」
「Đủ rồi. Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc. Rời khỏi đây ngay. Cứ đến nơi nào ngươi muốn ở Marlon đi.」
「Rất vui vì ông đã cho ta làm vậy. Cầu chúc cho phần đời còn lại của ông—」
Ngay khi nói xong, chuẩn bị bay lên,
Tôi nhận ra một chuyện bất thường và ngừng vỗ cánh,
「—Cái cây này gì là đây?」
Tôi nhận thấy có một cây non nhỏ mọc ngay bên cạnh Held,
「Chẳng có gì quan trọng cả. Chỉ là do một tu nữ sống gần đây trồng thôi,」
「Chà… Ông không thấy kì lạ sao? Các tu nữ đang trồng cây gần Thiên Niên Thụ mà họ tôn thờ— 」
「Ngươi không nghe ta mới nói gì sao? Ra khỏi khu rừng này ngay lập tức!」
Held vừa bị kích động.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Chắc chắn có vấn đề gì đó về— cái cây non này.
…Không thể nào!?
Tôi lại chăm chú nhìn vào cái cây.
「Hiểu rồi. Thì ra là vậy. Vậy là họ… là ông muốn biến nó thành người kế vị của mình.」
「Đúng là như vậy.」
Held thì thầm như thể đã đầu hàng.
「Michaela đã tái sinh thành một cây non. Bây giờ nó như một đứa trẻ vậy. Thậm chí nó còn không hiểu được cuộc trò chuyện của chúng ta.」
「Nhưng cuối cùng thì nó sẽ phát triển thành một cái cây lớn… hút hết chất dinh dưỡng và kiến thức của ông. Và trong trường hợp này, những kí ức về ta…」
Tôi vừa nói, vừa tiến về phía cây non.
「Khoan đã. Ngươi đang làm cái gì vậy, Lich?」
「—Gì cơ? Ta chỉ đang 『bóp chết từ trong trứng nước』như người ta hay nói thôi.」
Tôi há mỏ, ghé mặt lại gần để nhổ cái cây non.
「Đừng ngu ngốc nữa! Đừng tự chuốc thêm tội lỗi nữa! 」
Held hét lên, nhưng tôi cũng chẳng muốn nghe.
Cái cây già ngu ngốc bất lực. Chỉ ở đó và không thể làm được gì—
「Này!」
Tôi bất ngờ nghe thấy một âm thanh giận dữ vang lên từ phía sau và ngừng tay lại. Một cô gái tóc vàng trong trang phục tu nữ chạy đến, vẫy vẫy một cành cây.
「Xùy! Xùy!」
Cô ta dùng hết sức vẫy vẫy cành cây, cố gắng đuổi con chim Rollam đen đang muốn nhổ cây non lên.
…Ôi trời.
Tôi bất lực vỗ cánh và bay lên trời.
Rời khỏi khu rừng và bay về phía Tây.
Nói về sự kém cỏi, bản thân tôi cũng chẳng thay đổi một chút nào.
Dù danh tính thực sự có phải là tinh linh hay không, với con người, tôi chi chỉ là một con chim Rollam đen—
—Hở? Có cảm giác là tôi từng gặp cô gái này rồi thì phải…
Tôi lục lọi trí nhớ, ngay lập tức có được câu trả lời.
Hahaha… Thì ra là vậy. Hóa ra cô ở đây—「Ác chi Nương」.
Nhận xét
Đăng nhận xét