Đại Tội của Ác Ma: Người thợ may ở Enbizaka - Đệ Ngũ Chương, phần 4
Tôi quay lại địa điểm hành quyết trên đỉnh đồi, nhưng không thấy Bufuko và Kokutan-douji đâu cả.
Tìm kiếm thêm một lúc, tôi thấy họ đang đứng trước Thương quán Freezis.
Tôi còn thấy cả Inukichi và Saruteito ở đó.
“—Nhưng sao tự nhiên cậu muốn đi ra nước ngoài vậy?”
Inukichi hỏi Douji.
“Bufuko nói với tới rằng có thể cha mẹ ruột của tớ đang ở đó.”
“…Nhắc mới nhớ, cả cậu và Bufuko đều có mái tóc vàng và nét mặt giống nhau. Có khi hai người cùng quê đấy.”
“Ừ… cũng đại loại vậy.”
Tất nhiên, đó là một lời nói dối.
Nếu nói cậu ta sẽ tới thiên đường thì chắc chẳng ai tin đâu.
“Xin hãy để cậu Kokutan-douji lại cho mình. Mình sẽ chỉ đường cho cậu ấy thật cẩn thận,”
Bufuko mỉm cười nói với Inukichi.
Sau đó Inukichi nhanh chóng kéo Douji sang một bên, tránh xa Bufuko và thì thầm với cậu ta.
“—Cậu hiểu mà, phải không?”
“Hả?”
“Nếu cậu động vào Bufuko thì tớ sẽ không tha cho cậu đâu!”
“...Đừng lo. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”
Douji tách ra khỏi Inukichi và đứng trước mặt Saruteito.
“Saruteito… Cảm ơn vì những chuyện cậu đã làm.”
“Không cần phải cảm ơn đâu. Tớ cũng đã có được những trải nghiệm thú vị hơn so với nhốt mình trong làng… á.”
“Cậu đã tìm được thanh kiếm chưa?”
“Cũng tiếc nhưng… nếu đã không tìm ra nó thì ở lại đây cũng chẳng có ích gì. Nếu không tìm được thanh kiếm của tổ tiên thì tớ sẽ tự làm ra một thanh kiếm còn tốt hơn thế nữa.”
“…”
“…?”
“…”
“-! …á!”
“Ha ha. Hãy cố gắng hết sức và tạo ra một thanh katana tuyệt vời. Dù ở một nơi xa xôi nhưng tớ vẫn sẽ cổ vũ cậu.”
“Nhưng dù có một thanh kiếm tốt mà không ai sử dụng thì cũng vô nghĩa thôi. Nên là… hẹn gặp lại vào một ngày nào đó… á.”
“Ừ.”
Có thể lời hứa này sẽ không bao giờ được thực hiện.
–Nhưng nếu như.
Phép màu thực sự tồn tại.
Rồi sẽ có một ngày bọn họ gặp lại nhau.
Tôi không thể nào nghĩ khác được.
Nhận xét
Đăng nhận xét