Đại Tội của Ác Ma: Người thợ may ở Enbizaka - Đệ Nhất Chương, Ngũ Mạc, phần 7

Lại vài ngày nữa trôi qua.
Kayo đến thăm tiệm cài tóc của Oyuka.
“—Cậu đấy. Cậu có trốn việc hay gì gì đi nữa thì tôi cũng chả quan tâm, nhưng mà đừng có tới đây nữa được không?”
Oyuka đang la ai đó.
“Này sao chị lạnh lùng thế? Bạn thuở nhỏ mà cũng không tới chơi được à? Đúng ra chị nên hoan nghênh tí chứ?”
Đó là thám tử Eikichi.
Kayo lập tức nấp đi theo phản xạ, lén theo dõi cửa hàng cài tóc.
“Cậu làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh này. Với lại cậu chỉ muốn tìm nơi thuận lợi để trốn thôi chứ gì?”
“Haha, chị nói đúng rồi đấy. mấy tay thám tử với cảnh sát khác chả bao giờ nghĩ đến chuyện kiếm em ở một cửa hàng cài tóc đâu.”
“Trời ạ… Đúng là đồ vô liêm sỉ.”
“Như nhau cả thôi. Người như em cũng đâu làm được gì đâu, chị biết mà. Manh mối về kẻ giết người bị tìm ra hết rồi, nhất là gần đâu mấy tên người nước ngoài của Thương hội Yarera Zusco cứ lảng vảng khắp nơi. Chúng toàn chen chân và công việc của em.”
“…Người từ nơi của cậu Kiji sao? Nghe nói anh ta đang muốn trả thù cho cô người yêu đã chết— chị thấy cũng đáng ngưỡng mộ đấy chứ.”
“Hừm. Em không biết ở đất nước của cậu ta thì sao chứ Jakoku cấm trả thù. Em nói với họ cả trăm lần rồi nhưng chẳng lọt vào tai.”
“Vậy không phải chú mày nên chăm chỉ làm việc để tóm lấy hung thủ trước khi bọn họ làm được sao?”
“Chắc là chị nói đúng đấy… Chắc là em… không đủ động lực để làm một thám tử…”
“Chắc là không rồi.”
“Đáng ra chị phải phản đối lời của em chứ… A, liệu em có nên về nhà ở Momogengou…” 
Lúc này, Eikichi liền dùng một tay đấm vào lòng bàn tay kia như thể mới nhớ gia gì đó.
“À mà nói về Momogengou… Em nghe nói có một nhóm người đi từ đó đến Enbizaka đấy.”
“Nhóm nào cơ?”
“Cái đó, chị không nhớ gì à? Thằng nhóc kì quái ở chỗ Kurookina ấy.”
“Ờ, rồi nhớ. Cậu bé tóc vàng được cho là sinh ra từ cây gỗ mun ấy.”
“Ừ ừ, Kokutan-douji. Cậu ta với Inukichi cùng nhau đi nhiều nơi, trừng phạt những kẻ  làm điều ác và gọi đó là ‘diệt quỷ’.”
“Ôi…”
“…? Sao thế? Trông chị chẳng bất ngờ gì cả.”
“À không, Chúng ta đang nói về Kokutan-douji nên cũng không có gì lạ lùng cả. Inukichi cũng khá mạnh nữa— ít nhất thì mạnh về thể xác.”
“Nghe đồn là người đứng đầu nhà Rangu cũng đi với họ đó.”
“Ồ, cô gái tóc xoăn mang mặt nạ khỉ à?”
“Ừa. Mấy cái hành vi cải tổ khiến bọn họ khá là nổi tiếng. Hình như cuối cùng thì Kokutan-douji đã đi về hướng này.”
“Để làm gì chứ?”
“Tất nhiên là đi thăm đồng hương rồi!—Đùa thôi. Bọn em cũng đâu có thân với cậu ta. Chắc bọn đó nghe đến mấy vụ giết người ở Enbizaka nên đến để xử lý, chị nghĩ có phải không?”
“—Nếu đã vậy thì cậu làm gì còn thời gian mà chơi bời nữa? Nếu cứ lãng phí thời gian ở đây, Kokutan-douji sẽ đi trước cậu một bước đây!”
“…Ờ thì, em cũng nghĩ vậy…”
“Ôi cái thứ vô dụng này! …Này mình ơi, ra đây nói cái gì đi!”
Oyuka đi gọi người chồng đang ở sâu trong cửa tiệm.
Có vẻ Eikichi không định rời đi ngay.
Kayo quay lưng, trở về tiệm may của mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến